Nơi ở trước đó của Trần Thương chỉ cách trường tiểu học Quận Thành ba con phố, đi xe không tới mười phút thì đến một tiểu khu cũ.
Kiến trúc cũ kĩ, hầu hết các tòa nhà thương mại từ những năm 90 đều cao không quá 10 tầng. Những cụ già dậy sớm tập thể dục, không lắc eo thì chạy bộ, các thiết bị tập thể dục phát ra tiếng kêu cót két.
Trên tầng mây xuất hiện một khe hở, ánh nắng từ đó tràn xuống, trên mặt đất những nơi được nắng chiếu vào như có thêm một lớp kính màu vàng nhạt, mang một vẻ an nhàn cổ kính.
Tiểu khu rất lớn, đi vào sâu thêm nữa là dãy biệt thự liền kề. Lúc ngang qua vòng xuyến lớn, xe giảm dần tốc độ khi vào khúc cua.
Cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến tâm trạng của An Du trở nên kinh ngạc, cô nói: “Ủa? Trước kia nhà em ở ngay tiểu khu kế bên, bố cục rất giống với bố cục của bên này. Chuyện từ hồi nhỏ xíu xiu rồi, sau này mới dọn ra vùng ngoại ô, nhà ở bên đó là tự xây nên lớn hơn ở bên này.”
“Anh cũng từng học ở trường tiểu học Quận Thành sao?”
“Ừm.”
An Du chợt vỗ tay một cái, cười nói: “Không ngờ chúng ta lại học chung một trường tiểu học.”
“Ừm.” Trần Thương hùa theo, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như thế.
Anh không có ý muốn tiếp lời cô, An Du vuốt vuốt chóp mũi, quyết định sáng suốt nhất là im lặng.
Ký ức hai mươi năm giống như lỗ thủng trên mảnh vải rách, gần đây cô mới phát hiện ra lỗ thủng này lớn hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, thậm chí còn rất khó chắp vá lại.
Đừng nói đến thời học tiểu học đã trôi qua lâu như thế, có thể nhớ họ tên của mình, những gì mình đã trải qua đã là tốt lắm rồi. Vì thế cũng không có gì để nói với Trần Thương, càng nói thì càng ngại, không bằng cứ giấu đi.
“Sao không nói gì nữa rồi?” Anh hỏi.
“Không muốn nói.” An Du buồn bực trong lòng, phẫn nộ chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Thương chỉ cười khẽ một tiếng.
***
Cỏ dại được dọn sạch, những cành cây trong hộ hoa viên đều được cắt tỉa ngay ngắn, tường bên ngoài được lót gạch men sạch sẽ, là phong cách của Trần Thương.
Trần Thương lấy chìa khóa mở cửa, An Du bước theo sau, càng đến gần thì bước chân càng chậm. Cô khựng lại ở trước cửa, sờ lên cánh cửa gỗ màu trắng, trầm tư suy nghĩ.
Trần Thương quay lại nhìn cô, đứng trong nhà vẫy tay với cô: “Em vào đi.”
An Du đứng nghiêng người trước cửa không nhúc nhích, ánh mắt không tập trung, có lẽ là do ảnh hưởng của cơn buồn ngủ nên cô đành dứt khoát nhắm mắt lại.
Những cảnh tượng chi chít đầy vết hằn như những thước phim cũ đang được chiếu lại trong tâm trí cô.
Cô bé cột tóc hai bên cao cao, lo lắng lắc đầu, mái tóc đang bồng bềnh như sóng vỗ vào mặt.
Bé gái mở đến lần thứ sáu nhưng vẫn không thành công, bèn đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Vẫn không mở được!!”
“Thử lại lần nữa xem.” Cậu bé và cô bé – một trong một ngoài, dùng hết sức lực một kéo một đẩy, nhưng cánh cửa vẫn không hề có động tĩnh gì.
Cô bé buông tay, tức giận đùng đùng hỏi: “Bây giờ cậu có ra đây không thì bảo!”
“Cánh cửa này bị kẹt rồi.” Cậu bé đáp lời, suy nghĩ một hồi liền quyết định nói: “Để mình trèo cửa sổ ra vậy.”
Động tác của cậu rất nhanh, đầu tiên là vứt cặp sách ra trước, cô bé lập tức phản ứng nhặt cái cặp ôm vào lòng.
Tiếp đó cậu nhanh chân chui ra từ phía cửa sổ nhà bếp ở lầu một, vừa nhảy xuống đất định kéo cửa sổ lại, trong nhà lập tức vọng ra giọng nói nghiêm khắc của người phụ nữ: “Đi đâu hả? Con mau về đây ngủ trưa cho mẹ!!!”
“Con chào dì!!!” Cô bé vẫy tay chào, kéo tay cậu bé chạy ra ngoài: “Chúng con đến trường sớm một chút để làm bài tập ạ!!!”
“Cái lý do này cũng xàm thật đấy!” Cậu bé vừa chạy vừa đeo cặp lên nói tiếp: “Hiện tại cách giờ vào học tận hai tiếng cơ.”
Hai cái bóng nhỏ nhắn nắm tay nhau chạy, An Du không nghe rõ được cô bé nói gì nữa, chỉ nghe được tiếng cô bé đang đắc ý cười rạng rỡ.
***
“An Du?” Trần Thương đi đến kêu cô.
Thước phim đó liền biến thành một màn tuyết trắng, xào xạc chuyển động rồi biến mất.
An Du mở mắt, nhìn thấy Trần Thương nheo mắt mỉm cười.
Hồi tưởng chỉ 30 giây, nhưng lại có thể xuyên không về mười mấy năm trước.
“Muốn anh bế em sao?” Trần Thương thở dài một tiếng, nhanh nhẹn bế ngang người cô lên: “Sao mà em dựa vào cửa cũng có thể ngủ được vậy?”
Cô hoang mang, nhất thời phản ứng lại, ôm lấy cổ của anh: “Em không có ngủ mà.”
Trần Thương nhìn thấy cô ngoan ngoãn trong lòng mình, anh ôm chặt cô hơn, bế cô lên lầu hai, vừa đi vừa nói: “Muốn ngủ về phòng mà ngủ.”
“Lúc nãy em lại nghĩ đến cậu bé đó.” An Du thấp giọng: “Vẫn là không thể thấy được mặt mũi của cậu bé, cửa nhà đó cũng là màu trắng… rất khó mở ra.”
Cô lại nói: “Cứ nghĩ tới là em lại nhức đầu.”
Trần Thương lẳng lặng nhìn cô, đặt cô lên giường, cởi giày ra giúp cô rồi nói: “Nhức đầu thì đừng có nghĩ nữa.”
“Đây là phòng của anh sao?” An Du lập tức bò dậy, hiếu kỳ bước xuống nhìn ngó xung quanh rồi kết luận: “Rất là Trần Thương.”
Kệ sách dựa theo lớn nhỏ và phân loại nề nếp, bàn làm việc còn có cả đèn bàn và ống đựng bút, drap giường, gối chăn đều là màu xám xanh được xếp gọn gàng. Sàn gỗ và nội thất trong nhà đều không vướng một hạt bụi, trên cửa sổ còn treo một số huy chương và cúp giải thưởng, thậm chí chẳng có một món đồ chơi nào.
Quy củ lãnh đạm, đúng là đầu gỗ mà.
“Anh từ nhỏ… đã nhạt nhẽo như vậy rồi à? Khó có thể tưởng tượng anh hiện giờ là chuyên ngành về trò chơi đấy.” An Du cười chọc ghẹo anh, ngẩng đầu nhìn những huy chương giải thưởng: “Học sinh Trần Thương đã giành được giải nhì trong ‘Cuộc thi vẽ tranh nghệ thuật’ của Trường Tiểu học Quận Thành. Giấy khen này được đặc biệt trao tặng để khuyến khích!”
“Anh còn biết vẽ tranh?” An Du lườm anh một cái.
Trần Thương khoanh tay đứng tựa vào một bên, nhướng mày từ tốn nói: “Vẽ chơi thôi.”
An Du lại tiếp tục đọc: “Học sinh Trần Thương lớp 10 (1) đã đạt giải nhất trong cuộc thi hóa học cấp tỉnh…” Cô khựng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi… nhớ lại rồi! Môn hóa của anh rất tốt mà, sau này tại sao lại đến thành phố Minh học về máy tính vậy? Chuyên ngành hóa học tốt nhất hình như là ở Đại học Giang thì phải.”
“Không tại sao cả.” Trần Thương đi đến cạnh giường, trải nệm lấy chăn, lạnh giọng nói: “Muốn học thì học thôi.”
Anh vỗ vỗ drap giường: “Được rồi, buồn ngủ thì ngủ đi.”
Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.
“Anh đi đâu đó?” An Du ngồi dậy, cúi nhìn bản thân một lượt rồi nói: “Em bây giờ đang mặc bộ đồ lông trên người, không có đồ ngủ, thế thì ngủ cũng không thoải mái lắm.”
Trần Thương nhẫn nại chỉ tay qua tủ quần áo: “Vậy em lấy đại một cái trong tủ mà thay ra.”
“Ồ được.” An Du vẫn ngồi cạnh giường, ngước cằm lên, sắc mặt như không vừa ý vậy.
Trần Thương đứng lại, hỏi: “Đại tiểu thư, còn có yêu cầu gì nữa sao?”
“Ừm…” An Du đưa tay sờ sờ tấm chăn mềm mại: “Khi em ngủ lúc nào cũng phải có cái gối ôm hoặc gấu bông để ôm đó, nhà anh có thứ đó không?”
“…” Mi mắt Trần Thương giật giật: “Nhà anh không có mấy thứ đó.”
An Du cười tươi, cởi áo len ra, lực tĩnh điện khiến tóc dựng đứng lên, phồng ra ngoài.
Cô vội vàng vuốt tóc xuống, trên người chỉ còn lại bộ quần áo mỏng bó sát của mùa thu, cô lại gần móc tay vào túi áo khoác của Trần Thương, tựa đầu vào vai anh, giả bộ ôm anh, cố tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Anh Trần Thương, anh thay thế một chút có được không?”
Nhìn bộ dáng này như chú sư tử con đang nhõng nhẽo vậy.
Trần Thương cố gắng lắm mới giấu đi biểu cảm của mình, giúp cô vuốt tóc lại, lộ ra một nụ cười kèm theo tiếng thở dài.
An Du đơ mặt: “Anh cười cái gì chứ? Chủ nhà không phải nên đón tiếp khách một cách nồng nhiệt sao?”
“Chưa thấy qua người khách nào bá đạo như em vậy.” Trần Thương nựng má cô, véo đến khi cô la đau mới thôi.
An Du xoa xoa cái má bị véo đỏ cả lên, phản kích đấm một cái vào cánh tay anh: “Rồi cuối cùng anh… Ưmm?”
Trần Thương áp sát người cô, đặt một nụ hôn lên môi cô: “Em nằm trước đi, anh tắm xong rồi lại qua với em.”
***
Trần Thương lau khô tóc rồi đi về phòng, đập vào mắt anh chính là hình ảnh An Du chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của nam trên người, cặp đùi trắng nõn nà, bàn chân nhỏ khẽ đung đưa, anh không thể ngừng tưởng tượng tới những hình ảnh khiến người ta phải xịt máu mũi.
Mái tóc đen được cô vén ra sau tai, lớp trang điểm trên khuôn mặt tinh tế của cô đã không còn, đôi mắt cô mang theo chút gì đó ma mị, hấp dẫn người khác, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, cơ thể lung linh ẩn hiện sau lớp áo.
Không giống 26 tuổi, giống 16 tuổi hơn.
Trần Thương quàng khăn tắm lên cổ, sau khi trầm mặc vài giây, anh nhìn cô cười như không cười.
An Du xuống giường bước tới gần, chiều dài của áo chỉ che được một góc ở đùi, vạt áo bị xốc lên khi cô bước đi, lộ ra vùng cấm bí mật.
Cô dừng lại trước mặt anh, xoay một vòng, nửa ống tay áo tự nhiên rũ xuống. “Anh giữ bộ đồng phục cấp ba khá tốt đấy.”
Trần Thương chợt đưa cánh tay dài của anh ra, khoảng cách giữa hai người tức khắc được kéo gần lại. Trong tích tắc An Du đã bị anh khóa vào vòng tay, hơi thở hai người như hòa vào nhau, những giọt nước còn đọng lại trên cổ có phần ấm nóng, phả thẳng lên mặt cô.
Trần Thương cười khẽ, cắn nhẹ vào môi dưới của cô, nhỏ giọng chất vấn: “Ai cho phép em tự ý động vào bộ đồ này?”
“Aida, xem như bảo bối vậy sao?” An Du vung cánh tay, nhanh chóng từ trên xuống dưới cởi hết ba cái nút áo, lại sờ vào chỗ trống ngay cái nút thứ hai, cô cười rồi nói: “Để em đoán xem nhé, cái này có liên quan đến người trong mộng của anh sao?”
Chỗ trống ngay cái nút đó bằng phẳng, hiển nhiên cái nút là được cắt ra bằng kéo rồi.
Trần Thương khẽ nhếch miệng, kéo nhẹ cái áo xuống, lộ ra nửa bên vai cô, anh vuốt ve làn da trơn nhẵn mát lạnh, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Hừ…” Giọng An Du không tốt lắm, cô nói tiếp: “Người xưa kể rằng: Nếu một người có được cái cúc áo thứ hai của người mình yêu, thì sẽ mãi có được tình yêu của đối phương và khóa chặt người đó lại, dùng dây đỏ quấn quanh cổ thì hiệu quả càng cao hơn nữa.”
“Cái cúc thứ hai cách trái tim gần nhất, xem ra người trong mộng của anh cũng thích anh lắm nha, muốn có cả trái tim của anh cơ.”
Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lấy vai cô.
An Du bắt đầu thấy đau, liền “A” lên một tiếng, cô lùi về sau thoát khỏi vòng tay anh: “Làm sao? Nói tới là xúc động à?”
“Cái đồ thô tục.” Cô cười khinh bỉ, kiêu ngạo nói tiếp: “Ai mà tin ba cái xàm xí này chứ, cô ta lấy nút áo của anh rồi thì sao? Hai người vẫn không thể ở bên nhau đó thôi.”
Trần Thương không nói lời nào, ánh mắt lạnh tanh, từng bước từng bước chèn ép cô, cho đến khi “Bịch!” một tiếng, cô ngã nhào xuống giường.
Anh chống hai tay xuống giường nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Mặt của anh sát mặt cô chỉ vài cen ti mét, những cảm xúc thuần khiết kèm phẫn nộ, cùng với những điều mà cô không biết nên nói như thế nào.
Cô cứng đầu cãi tới: “Anh lên cơn gì chứ? Bộ em nói sai gì à? Vừa muốn thâm tình vừa muốn sướng, anh đối xử với bạn tình… Ưmm…!”
Trần Thương véo cằm cô, canh chuẩn cái miệng đang chí chóe không ngừng, mạnh bạo cúi xuống hôn ngấu nghiến. Lưỡi và lưỡi đang chiến đấu rượt đuổi nhau, sau cùng lại là cô đơn phương thất bại.
Nước bọt từ khóe miệng chảy ra, An Du nghiêng đầu thở dốc, nghe thấy tiếng cười của Trần Thương đập vào tai, anh đáp: “Em nói không sai.”
An Du càng tức giận, đôi mắt ướt đẫm nước trào ra theo sự phẫn nộ đó, đột nhiên cô nở một nụ cười thật gian ác.
Cô đưa tay chọc vào eo và bụng anh, rồi rà lên cơ bụng, sau đó dùng tay chạm vào vật thể to lớn phía bộ hạ, vừa xoa vừa nắn: “Xem nào, không biết sẽ thế nào nếu như cô ấy biết chuyện giữa… em và anh?” An Du ẩn giấu những từ ngữ ám muội đi: “Sẽ nghĩ như nào nhỉ? Đến lúc đó cô ta có còn chấp nhận anh không?”
“Chấp nhận hay không thì đối với cô ấy mà nói cũng không quan trọng, có thể cô ấy sẽ không thấy ngại đâu.”
Trần Thương nhịn không được cười một tiếng, trở người nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng qua ôm cô sát vào ngực mình. Hai người đổi vị trí cho nhau, anh đưa tay ôm lấy gáy cô rồi cắn nhẹ vào cằm.
An Du nhấn đầu anh xuống, lại bóp cổ anh, gằn giọng lên tiếng: “Anh có thể nề nếp một chút được không hả?”
“Ừm.” Trần Thương nhanh tay cởi hết những cái nút còn lại trên người cô, làn da của An Du gặp phải gió lạnh của điều hòa, đôi gò bồng khẽ run lên, hai trái hồng đào nhỏ dựng đứng trên đó.
Anh xoa nắn cặp mông mềm mại của cô, ra sức dùng lực đẩy hông lên cao, sự tiếp xúc giữa mềm và cứng bị ngăn cách bởi lớp quần áo vẫn không làm giảm đi cảm nhận rõ ràng, thuỷ triều ẩm ướt tràn ra giữa hai chân đầy mời gọi.
An Du bắt đầu chìm đắm không nói được chuyện khác nữa, nũng nịu với anh: “Bây giờ chỉ được nghĩ tới em thôi, không được nghĩ đến cô ta.”
Trần Thương nhếch môi, ngây ngốc nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của em rồi!”