Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 38: Tức cảnh (1)



Ngủ một giấc là gần 7 tiếng đồng hồ, mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã qua đỉnh núi, trên nền nhà và vách tường còn đọng lại chút ánh hoàng hôn, nửa sáng nửa tối, sự ấm áp vẫn chưa tắt. Trần Thương sớm đã thức rồi, bộ đồ ngủ màu đen còn chưa cài nút đang buông thõng trên người, tóc hơi rối bời, chân mày hơi cau lại.

Anh cầm trong tay cuốn sổ tài liệu dày bằng da, ánh mắt đang dừng lại trên một trang nào đó, viền môi mím chặt đến mức trắng bệch, qua một lúc sau mới bắt đầu buông lỏng nó ra, lật trang giấy đang kẹp trên đầu ngón tay sang trang khác. Một bàn tay sờ lên phần ngực trần của anh, ngón tay mảnh khảnh vòng qua eo anh, giọng nói mang theo sự dịu dàng nũng nịu lúc mới tỉnh dậy: “Anh đang xem gì đó?”

Trần Thương rời mắt nhìn An Du, ánh mắt chạm với đôi mắt lim dim chưa tỉnh ngủ của cô. Anh gập cuốn tài liệu lại rồi kẹp dưới gối, bắt lấy cái tay không an phận, nghiêng người dựa sát vào người cô: “Dậy rồi sao?”

Anh dịu dàng như lúc trước khi ngủ, mê hoặc lòng người, cử chỉ đều không chịu sự khống chế của cô. An Du cười cười, đôi tay ôm lấy cổ kéo anh xuống, hôn lên môi của anh. Trần Thương trong phút chốc cứng đờ, nhưng cũng ngay lập tức ôm chặt lấy eo cô, hai người dịu dàng bình yên dính lấy nhau. Khung cảnh như đang dừng lại, ngoại trừ hơi thở đang dần dần dây dưa rối ren với nhau, An Du đang lén lút cắn lấy môi dưới của anh, lại trượt đến khóe môi, rồi đến môi trên. Cô chỉ vừa buông ra một chút, Trần Thương liền lập tức kéo cô lại mà ngậm lấy cánh môi cô.

Họ chỉ đơn thuần là ôm hôn nhau mà thôi, không có bất kỳ dấu hiệu tình dục gì cả.

Cứ người đưa kẻ đẩy như vậy không biết bao lâu, cho đến khi cái bụng nhỏ của An Du kêu ọt ọt. Trần Thương bật cười, cắn nhẹ vào môi cô, hỏi: “Có đói hay không?”

“Đói.” An Du cắn lại, nói tiếp: “Anh vừa mềm vừa ngọt lại ngon miệng cơ.” 

Cô vẫn muốn hôn tiếp, thì lại bị Trần Thương dở khóc dở cười mà kéo cô ra: “Anh cũng đâu phải là đồ ăn.”

Hai người vẫn còn ôm nhau, Trần Thương nặng nề đè cô xuống hôn thêm một chút, đợi đến khi hít thở của hai người trở nên nặng nhọc, anh vỗ nhẹ lên vai cô, có ý ám chỉ trong lời nói: “Nếu cứ vậy thì có thể sẽ vừa cứng vừa mặn đấy.” (Ý nói ở dơ đó.)

“Á, ghê quá đi! Anh không thể nào nói được câu nào dễ nghe hơn một chút được sao!?” An Du nhéo mạnh vào eo của anh rồi đẩy anh ra, quấn chăn lại quanh người mình như đòn bánh tét, lăn trở về vị trí của cũ, chỉ để lộ ra nửa cái đầu: “Em muốn đi tắm.”

Nước nóng xối thành dòng nhưng cũng không thể dập tắt được lửa dục vọng trong người An Du.

An Du một chân chạm đất, chân còn lại vòng qua siết chặt hông của Trần Thương, cả người đứng run rẩy không vững, hoàn toàn dựa vào hai cánh tay của anh. Cô bị Trần Thương ép dựa vào bức tường ốp gạch men trơn lạnh, đôi môi ngậm mút lấy nhau thật say sưa. Hơi nóng khiến cho cơ thể cả hai đều đỏ ửng, hơi thở hổn hển phóng đãng hòa vào chung với tiếng nước chảy róc rách. Hai người lại kịch liệt ở trong phòng tắm một hồi rồi mới thoải mái bước ra ngoài.

***

Sau khi lên xe, Trần Thương hỏi: “Em muốn ăn ở đâu?”

Mặt trời đã lặn hoàn toàn rồi, bầu trời bây giờ đều được phủ lên một màu xám xịt lạnh lẽo, mang lại cảm giác vừa cao vừa xa. Thời tiết khô hanh nhưng không khí lại rất trong lành, rất thích hợp cho việc lái xe hóng gió. Điện thoại vẫn không ngừng rung, đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Bùi Cảnh Ngôn, An Du cố ý phớt lờ đi, nhìn qua một cái rồi lại tắt máy vứt vào trong túi xách của mình. Cô mở cửa kính xe ô tô ra, mặc cho gió lạnh lướt qua mặt, Trần Thương ngồi bên cạnh yên lặng đợi cô ra quyết định.

An Du đợi tới lúc mặt mũi bị gió lạnh thổi tới ửng đỏ cả lên mới đóng cửa sổ lại, nói: “Đi đến cái chỗ gần trường cấp 3 Quận Thành ăn đi.”

Trần Thương khó hiểu nhìn cô một lúc, chần chừ vài giây rồi mới gật đầu, lái xe đi tới nơi cô bảo.

***

Đa phần các học sinh lớp 12 đều ở lại trường học ôn tập trong kì nghỉ, lượng người ra vào phía cửa sau của trường cao trung Quận Thành vẫn không ít. Bây giờ lại lúc vừa tan học buổi chiều và chuẩn bị vào tiết học buổi tối, không ít học sinh hẹn nhau tụ tập trò chuyện ở các tiệm trà sữa và hàng quán thức ăn nhanh gần trường.

“Đồng phục của trường vẫn là kiểu đấy.” An Du không có chút ấn tượng sâu sắc nào với thời cấp 3 của mình, càng không có gì lưu luyến, thậm chí có chút bài xích. Nhưng khi cô nhìn thấy những khuôn mặt non trẻ ấy, cũng không chịu được cảm thán một câu: “Không dám tưởng tượng là đã 10 năm trôi qua rồi.”

Trần Thương đang tìm chỗ đậu xe, cũng hờ hững đáp lại: “Đúng là nhanh thật.”

“Thời gian của em không giống với người khác.” An Du nhún vai cười với anh, nói tiếp: “Theo nghĩa thông thường, 10 năm hoặc 20 năm, chỉ cần một lần tai nạn xe thì ký ức sẽ rút gọn lại chỉ còn như tờ sơ yếu lý lịch, hoặc chỉ bằng vài tháng nghỉ dưỡng.”

Trần Thương ừ một tiếng, đạp phanh, kéo cần số, tắt máy rồi họ bước xuống xe. Ngoại trừ những hàng quán lề đường ra, không còn quán ăn nào cao cấp hơn mà học sinh thường tới ăn nữa.

Trần Thương hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn về đây ăn?”

“Tức cảnh.” An Du nhanh chân đi lên phía trước anh, dừng ngay trước một cửa hàng tiện lợi bán oden, cô quay đầu nhìn Trần Thương nói: “Xem xem có thể sinh tình hay không.”

“Tối nay em định ăn món này thôi?” Trần Thương đi cùng cô vào tiệm, oden bán gần hết rồi, chỉ còn lại hai xiên nấm hương nhăn nheo và vài miếng rong biển được ngâm đến mềm rục thấy rõ.

“Ăn gì không quan trọng.” An Du vốn không quan tâm, mua hết tất cả những thứ còn lại, chia ra ăn cùng anh.

Mùi vị đã không còn tươi nữa, cô nhai chầm chậm rồi nuốt, nói: “Không ngon lắm.”

Trần Thương vẫn như lần trước, nắm chặt hai tờ giấy ăn trong tay.

Nấm hương nhai mãi không xong, An Du ăn đến phát bực, cuối cùng lại nhả vào ly giấy của mình. Cô mím môi, nhăn mày hỏi: “Trần Thương, lúc trước anh có ấn tượng như thế nào về em?”

Trần Thương chùi vết nước canh bên khóe miệng cô, chỉ lau nhẹ nên vệt nước màu nâu nhạt vẫn còn đọng lại, anh liền dùng sức hơn chút, lau đến nỗi miếng da có chút đỏ tấy lên rồi mới sạch được.

An Du chu miệng lên hỏi lại lần nữa: “Hả?”

Anh nhìn cô rồi nhẹ lắc đầu cười nói: “Anh không nhớ nữa rồi.”

An Du đánh vào cánh tay anh một cái: “Ý anh là em không có gì xuất chúng, một chút hào quang nhất thời cũng không có sao?”

“Ừm…” Trần Thương lời cần đáp không đáp, một hồi sau khóe môi liền cong lên, nói: “Bởi vì thời khắc tỏa sáng của đại tiểu thư quá nhiều, rất chói mắt nên anh nhìn không rõ, cũng không nhớ hết nổi.”

“Trả lời đối phó em sao? Nói cũng như không.” An Du chẳng còn mong chờ sẽ moi được tin tức gì từ anh nữa, liền kéo tay áo anh đi về hướng cổng trường học. Người nhà của học sinh đi lại rất đông trong kỳ nghỉ, do đó quản lý cổng cũng thoải mái hơn so với bình thường, hai người có thể dễ dàng vào trong.

***

Sau cổng trường thì là khu hoạt động thể thao ngoài trời của trường cao trung Quận Thành, bên trái là sân bóng chuyền, còn bên phải là sân bóng rổ, chính giữa có một con đường nhỏ ngăn cách hai bên. Bên kia sân bóng rổ chính là ba tòa nhà dạy học hiện đại hóa được nối với nhau bằng dãy hành lang dài.

Chuông báo giờ vào giờ học thêm vang lên, học sinh đua nhau quay về lớp, khuôn viên náo nhiệt trong phút chốc liền trở nên yên tĩnh. Ánh sao thưa thớt trên bầu trời đang lấp ló trong những áng mây đêm.

Tòa nhà của lớp 10 và 11 đều tối mịt, hơn 20 phòng học của lớp 12 là mở đèn sáng trưng, có vài lớp đã bắt đầu đồng thanh vang lên tiếng đọc sách, nhìn qua cửa sổ liền có thể thấy vài học sinh còn đang đùa giỡn náo nhiệt.

Trong một lớp học ở tầng trệt, một cậu học sinh thấp bé đang bị vài người trong lớp ép vào góc tường, ôm đầu mặc cho họ “lục soát”, trong lớp người đi qua lại, nhưng chẳng ai ngăn cản hành vi này cả.

Ánh mắt An Du lạnh lẽo: “Cặn bã thời nào cũng có.”

Trần Thương nhìn cô, bước nhanh đến phòng học kia, gõ gõ lên cửa sổ của họ. Không biết đã nói những gì, mấy đứa học sinh bá đạo đang ức hiếp người kia đều giải tán hết, còn lại cậu học sinh thấp bé chầm chậm đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, quay sang Trần Thương cúi người xuống cảm ơn anh. Trần Thương lấy điện thoại ra, có lẽ là để lại phương thức liên lạc cho cậu học sinh đó.

An Du nheo mắt, sắc mặt đã tốt hơn một chút. Cô nhìn xung quanh, so sánh địa hình cũ và mới, lục tìm “cảnh” mà cô muốn “tức” lại.

Tòa nhà cũ kỹ đứng sừng sững ở góc bên phải đường, không ăn khớp với bầu sức sống tươi mới ở khuôn viên, nếu cô nhớ không nhầm thì từ lúc cô nhập học thì nó đã bị bỏ hoang rồi. Bên ngoài ẩm thấp và mục nát, bị khóa chặt, trông rất u ám nhưng lại vô cùng nổi bật. Phải chứa đựng bao nhiêu sự xấu xí mới có thể khiến nó trông khó ưa như vậy? Nếu trong tay cô có quyền lực, nó nhất định bị san bằng từ lâu rồi.

Bị dòng suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, An Du chỉ đứng nhìn từ xa thôi cũng đã khiến nhịp tim cô đập nhanh như vậy. Cô rất chắc chắn cảm giác đó là hoảng sợ và ghét bỏ, lý trí nói với cô rằng nên tránh xa nơi này, nhưng có điều gì đó khiến cô không thể kháng cự được mà dần dần tiến lại gần hơn.

Không đợi Trần Thương quay về đi cùng, cô một mình bước về hướng tòa nhà cũ nát đó.