An Du từ chối lời mời ở lại Lôi Thịnh ăn cơm trưa của Dương Mạn Ni, ngay chiều hôm đó trực tiếp trở về Bùi thị.
Cô lấy điện thoại gọi cho Bùi Cảnh Ngôn: “Bùi tổng, dự án Lôi Thịnh <Yêu Ma Ký> có thể tạm thời đổi người phụ trách được không, em muốn xin nghỉ phép một tháng. Đợt phép của những năm trước em đều không nghỉ, bây giờ dồn lại tính một lần đi.”
Bùi Cảnh Ngôn không đồng ý: ”Dự án này đã được Bùi thị và Lôi Thịnh ký hợp đồng rồi và chỉ định người phụ trách là em. Hiện tại đang ở giữa giai đoạn, nếu đổi người sẽ vi phạm với điều lệ hợp đồng, phải bồi thường số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng đấy.”
An Du trầm mặc nhắm mắt nghịch tóc, cô đang tính xem phải bán mạng bao lâu nữa mới trả hết công ơn “nuôi dưỡng” của Bùi gia.
Bùi Cảnh Ngôn nhận ra giọng điệu của mình quá cứng rắn, quan tâm nói: “An An, có phải do công việc không thuận lợi? Cuối tuần cùng với Y Y bay về ăn bữa cơm nào, bà cụ xuất viện rồi, muốn gặp em đấy.”
“Không phải không thuận lợi…” An Du cố kéo một sợi tóc bị chẻ ngọn: “Em biết rồi, em sẽ mua vé ngay.” Sau khi cúp điện thoại, An Du đẩy cửa sổ văn phòng ra, nhìn thấy cả bầu trời bị màu xám u ám đè ép. Không biết khi nào cơn mưa mùa thu của Lâm Thành sẽ đến, trời đang đợi, cô cũng đang đợi, đợi bầu trời tươi sáng sau cơn mưa tầm tã.
An Du thở dài mở danh bạ ra, gửi cho Sữa Canxi một biểu cảm run rẩy.
Sữa Canxi nhanh chóng hồi đáp: “Sao vậy?”
An Du: “Muốn nói chuyện với cậu thôi.”
Sữa Canxi: “Giám đốc Trần vẫn đối tốt với cậu chứ?”
An Du dùng sức gõ mạnh vào bàn phím: ‘Cái gì vẫn tốt, không hề tốt chút nào, anh ta thật sự là một người giỏi giả vờ, đặc biệt giả tạo!’, cô vừa định gửi nhưng cuối cùng lại xóa từng câu từng chữ đi, đổi thành: “Vẫn tốt.”
Lý trí – khách quan – công bằng, An Du lẩm bẩm.
Sữa Canxi: “Giọng điệu của cậu không giống với lời cậu nói.”
An Du: “Thật sự vẫn tốt mà, như một người khó tính hay bới móc vậy.”
An Du đợi 10 phút rồi mà Sữa Canxi vẫn chưa trả lời lại, cô ấy gửi một biểu cảm tạm biệt, dặn dò: “Tớ đi làm việc đây, *yêu*.”
Sau khi giải tỏa hết bực dọc trong cuộc hội thoại, An Du cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.
Thực tập sinh mới Hứa Tư Kỳ gõ cửa rồi tiến vào phòng cô, còn vừa khóc vừa nói: “Chị An, danh sách công việc em đang phụ trách em không thể làm tiếp được.”
An Du hỏi: ”Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Tư Kỳ đưa lịch sử cuộc hội thoại giữa bản thân và bộ phận marketing của một công ty game cho An Du xem: “Chị xem, bọn họ không hề tôn trọng em, còn mỉa mai nữa. Em thật sự không biết mình đã nói sai điều gì.”
Hóa ra là Hứa Tư Kỳ đang thiết kế bối cảnh cho một trò chơi mạt chược, trong đó có một yếu tố về pocker đối phương không hài lòng, hỏi ngược lại cô ấy: “*Cười* Bạn cảm thấy yếu tố này hợp lý sao?”
Hứa Tư Kỳ trả lời: “Được thôi, thế mình gỡ nó đi vậy.”
Đối phương lập tức bùng nổ, nói chuyện giống như mang theo viên đạn liên tục xuyên tới công kích: “*Cười* Thái độ bạn là sao đây? Lẽ nào bạn cảm thấy rất hợp lý? Nhắc nhở rồi bạn vẫn không bằng lòng chỉnh sửa? *Cười* Bạn giỏi như thế, có phải nếu trả tiền bạn cũng không sửa phải không?”
Hứa Tư Kỳ tủi thân không dứt: “Thái độ của em không tốt chỗ nào ạ, gửi nhiều mặt cười châm biếm như thế, đây là bọn họ muốn bới móc em mà!”
Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung An Du mỉm cười, an ủi Hứa Tư Kỳ: “Đầu tiên thì, bọn họ quá gắt gỏng rồi, bản thân em không có vấn đề gì hết.”
Cô lại phân tích: “Nhưng em trả lời hai chữ ‘được thôi’, sẽ làm cho đối phương cảm thấy em bằng mặt không bằng lòng. Họ sẽ nghĩ rằng ý em là ‘dù sao thì các anh trả tiền, các anh nói cái gì thì chính là cái đó’, cảm thấy em không khiêm tốn cũng không đủ chân thành.”
Cô nhận lấy máy tính của Hứa Tư Kỳ, thay cô ấy trả lời: “Xin hãy bình tĩnh, em không phải là không muốn sửa, yếu tố này thật sự không phù hợp, là em đã suy nghĩ không kỹ, bên em sẽ lập tức chỉnh sửa lại.”
Đính kèm một biểu tượng cảm xúc *cảm ơn ông chủ* một nhân vật nhỏ cúi đầu 90 độ.
Đối phương quả nhiên dịu lại: “Ừ, vừa rồi là tôi quá kích động, vất vả rồi, nhanh chóng chỉnh sửa tốt bản vẽ gửi lại cho tôi.”
An Du trả lại máy tính cho cô ấy, bình thản nói: “Bọn họ vẫn chưa thanh toán tiền, chuyện nên nhường thì vẫn phải nhường. Em tiếp tục đi, sau này chúng ta sẽ không hợp tác với công ty này nữa, bây giờ em cố chịu đựng hai ngày, sẽ nhanh chóng kết thúc hạng mục này thôi.”
Hứa Tư Kỳ gật đầu.
Nhìn thấy vẻ uất ức sinh động trên gương mặt của Hứa Tư Kỳ, An Du nhớ đến bản thân của trước đây. Khi đó vẫn chưa có kinh nghiệm, giao tiếp thường bị người khác hiểu lầm thành ý nghĩa hoàn toàn trái ngược, lại không muốn cúi đầu, toàn là Bùi Cảnh Ngôn ra mặt giải quyết.
Sau mấy năm mài giũa, cô sớm đã trở thành một viên đá cuội tròn nhẵn. Cô biết đối tác thích nghe điều gì nhất, cũng rất hiểu dù cho năng lực mới là vốn liếng nhưng công ty sales có sự cạnh tranh khốc liệt, phương án tốt cũng cần phải có một vẻ mặt mềm nhẵn và khả năng ăn nói khéo léo. Khi khách hàng lựa chọn bên cùng hợp tác luôn xem trọng thái độ hơn là năng lực.
Có điều đến nơi này của Trần Thương cô đã bị đánh gục rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, chuyện thất lễ ở Lôi Thịnh ngày hôm nay quả thật không nên, cô phải bù đắp nó mới được.
An Du gửi cho Trần Thương một form đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh: “Trần tổng, đây là nhà cung cấp bước đầu chúng tôi chọn lựa và tình hình cá nhân của KOL, Xin hãy xem qua!”
Trần Thương trả lời: “Ừ, tôi sẽ trả lời lại em vào thứ hai.”
Câu trả lời hết sức bình thường, nhưng An Du nhìn chữ “Ừ” lạnh nhạt kia, ngọn núi lửa âm ỉ trong lòng lại muốn phun trào ra.
Trần Thương tiếp tục gửi đến một tin nhắn khác: “Bây giờ có một loạt các nhu cầu nghiên cứu và phát triển nhân vật mới, thứ tư tuần sau tôi và em sẽ cùng đến thăm Thường Cẩm Bá, thuận tiện xác định kế hoạch quảng bá tiếp theo cho nhân vật mới.” Đừng thiên vị, làm việc công bằng, dù sao cũng không có tình cảm gì.