Bao trùm khu vực phòng bệnh nội trú lầu ba là mùi nước khử trùng nồng nặc. Đã đến giờ đi ngủ nên hành lang rất yên tĩnh, lâu lâu mới có y tá ghé ngang thay thuốc.
Khuôn mặt của ba Trần Thương trông tiều tụy hốc hác. Như nhiều bệnh nhân ung thư dạ dày khác, má của ông hóp sâu, teo tóp, gầy guộc.
Bàn tay không gắn kim truyền nước biển vỗ mạnh vào ván giường, ông chỉ vào Trần Thương rồi hung hăng nói, tròng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt cùng với khuôn mặt đầy phẫn nộ.
Nói chung là không phải nói những lời dễ nghe, người đàn ông gần sáu mươi tuổi này trút giận xong thì mi mắt cũng hơi khép lại, lồng ngực mới từ từ hạ xuống.
Trần Thương dường đã quen cảnh này, không thay đổi sắc mặt, quay lưng đi dọn dẹp lau rửa đồ đạc.
“Người nhà của bệnh nhân ạ?” Y tá đang cầm dụng cụ y tế inox hình vuông, thấy An Du với khuôn mặt lưỡng lự, tay đang chạm vào nắm cửa.
“Ồ… Không phải.” An Du bỏ tay ra, nghiêng người lùi về sau một bước để nhường chỗ cho y tá.
Y tá nhìn vào bên trong qua cánh cửa kiếng, dường như hiểu ra: “Ồ, bệnh nhân số bảy mươi ba lại tức giận với con trai ông ấy.”
“Bệnh nhân ung thư có cảm xúc không ổn định là chuyện bình thường.” Y tá lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn qua Trần Thương đầy sự thương hại và tán thưởng, thở dài nói: “Nhưng phải nói con trai ông ấy cũng thật rất nhẫn nhịn.”
An Du hỏi: “Con trai ông ấy thường bị như vậy… Thường trở thành đối tượng để phát tiết sao?”
“Còn không phải sao, có lúc bị ném cả đồ vào người nữa.” Y tá không lấy làm lạ, đẩy cửa bước vào, “Tôi đi thay thuốc cho ông ấy đây.”
An Du gật gật đầu, đi tới ghế dài bên cạnh ngồi xuống, mặt hướng về phía cửa, mày cau chặt lại.
Đợi Trần Thương đi ra thì biểu cảm của cô mới nhẹ nhàng đi, “Ba anh vẫn ổn chứ?”
Trần Thương uể oải đáp “Ừm” một tiếng, chưa kịp ngồi xuống ghế thì liền nghe thấy y tá nói: “Trần Thương, bệnh nhân đột nhiên muốn ăn cháo rau.”
Trần Thương nhướng mày đứng dậy, vừa bước ra cửa nửa bước thì vạt áo bị giữ lại, hơn nữa bị một lực kéo không cách nào thoát ra.
An Du đứng dậy, “Anh ngồi đây nghỉ ngơi, em đi mua.”
Cô cụp đuôi mày, đôi mắt tròn sáng long lanh, mím môi lại, vẻ mặt hiện lên bốn chữ: Không cho từ chối.
Trần Thương cười cười, hàng lông mi chầm chậm chớp, nhìn lên nhìn có tinh thần hơn so với lúc nãy. Anh mặc cô sắp xếp, gật nhẹ cằm, “Vậy phiền tổng giám đốc An rồi.”
An Du không vừa ý với cách xưng hô của anh nhưng thấy Trần Thương thoải mái ngả đầu và vai về sau thì cô chỉ đạp nhẹ vào giày anh, xong rồi mới bỏ đi: “Tự kiểm điểm.”
Ra khỏi lầu bệnh viện nội trú, nhận được tin nhắn của Trần Thương: “Phải làm phiền đại tiểu thư rồi.”
“[😊] Không hổ danh là người thông minh,chỉ dùng không quá hai phút là nhận ra sai lầm bản thân.” An Du nhếch môi trả lời, lại hỏi thêm: “Anh muốn ăn gì không?”
“Không cần, đi sớm về sớm.”
*
Lúc An Du cầm phần cháo trở lại cũng là lúc đèn hành lang đã tắt. Trần Thương không còn ngồi chỗ cũ nên cô cũng không tuỳ tiện bước vào phòng bệnh của ba Trần Thương, bèn nhẹ bước chân đi xung quanh tìm anh.
Tại lối ra an toàn cuối đường hành lang, cánh cửa màu xanh xám mở hé ra một kẽ hở, một nam một nữ nói chuyện trong hành lang mờ mịt.
Giọng nói Trần Thương lạnh nhạt, “Ba ngủ rồi.”
“Tối nay họp mặt với nhóm chị em…Nên quên mất thời gian.” Người phụ nữ trong bộ đồ sang trọng lộng lẫy, tuy giọng điệu có vẻ như hối lỗi nhưng khẩu khí thể hiện con người cao quý được sống trong nhung lụa: “Trách mẹ, làm liên lụy con… Con trai, có phải ông ta lại trút giận với con nữa không?”
Trần Thương đặt tay vịn lên cầu thang, lòng bàn tay chống thái dương, hiện ra sự mệt mỏi vô cùng: “Nhiều năm như vậy rồi cũng không còn để ý những việc có quan trọng hay không nữa rồi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu đánh giá sự bài trí của bệnh viện đơn giản, không khỏi kén chọn khó chịu, “Nếu không phải lúc năm con mười một tuổi gia đình làm ăn phá sản, ba con bây giờ không đến nỗi ở đây dưỡng bệnh, ít nhất cũng phải là bệnh viện tư nhân. Nói cho cùng cũng là nghiệp ông ta tự tạo, hại cả nhà phải cùng ông ta cực khổ…”
“Đủ rồi, mẹ.” Trần Thương cắt ngang, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo giống đang kiềm chế nóng nảy và giận dữ, “Đừng có nhắc lại chuyện xảy ra lúc đó nữa.”
“Tuần tới ba sẽ chuyển vào khu chăm sóc đặc biệt, vì vậy đừng tìm lý do thoái thác.”
Người phụ nữ khẽ cúi đầu im lặng, trầm lặng vài giây sau mới đổi thành biểu cảm nhu hòa dịu dàng của người bề trên quan tâm bề dưới, “Nghe y tá nói có người con gái cùng con đi thăm ba, bạn gái con sao?”
“Không phải, đồng nghiệp.” Trần Thương thở dài trước khi trả lời,giọng điệu tốt hơn lúc nãy, không nói gì thêm nữa.
Người phụ nữ cười trừ, “Cũng đúng, mẹ không có tư cách quản con…”
“Mẹ.” Trần Thương ngăn chặn bà nhiều chuyện, “Được rồi.”
Bọn họ hai người cứng ngắc đứng đối diện nhau, An Du nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng,
“Trần Thương, thì ra anh ở đây, cháo mà bác trai muốn ăn đến rồi.”
Cô cười chào người phụ nữ, “Chào dì ạ.”
“Mẹ về đi.” Trần Thương đón lấy túi cháo từ tay An Du: “Đêm nay có nhân viên chăm sóc rồi.”
Mẹ của Trần Thương không nói gì mà đi cùng bọn họ đến trước cửa phòng bệnh. Bà do dự một lát rồi một mình bước về thang máy, giày cao gót đập xuống nền sàn nhựa lộp bộp phát ra âm thanh không lớn không nhỏ cùng với bóng lưng mờ dần, không hề quay đầu.
Trần Thương bỏ cháo vào nồi giữ ấm đậy kỹ, nói với An Du: “Xuống lầu đi dạo thôi.”
*
Gió đêm lạnh, hai người lặng lẽ đi dạo trong khu vườn nhỏ ở khu nghỉ dưỡng, vừa đi về phía khu tránh gió, An Du nắm lấy cánh tay Trần Thương, kéo anh ngồi nghỉ trên băng ghế dài.
“Trần Thương.”
“Em…”
Hai âm thanh đồng thời lên tiếng, An Du cười nhẹ, “Anh nói trước đi.”
Trần Thương nghiêng mắt nhìn, hai tay xoa xoa hai bên má cô,lòng bàn tay hơi dùng lực ép chặt, thoải mái bóp mặt và thưởng thức ngũ quan An Du với khoảng cách gần, miệng cô chu ra, đôi mắt mơ trợn sáng.
“… Anh làm gì vậy?” Cơ thịt hai bên má An Du bị nhồi nhét, lới nói bật ra cứ như bị biến dạng, nhưng lại không ngăn anh làm xằng làm bậy, chỉ đàng nâng lòng bàn tay lạnh áp lên mu bàn tay của anh.
Trần Thương bỏ xuống, nhét tay cô vào túi quần,khóe miệng nhếch lên rất tự phụ, “Bay về đây tìm anh, là có chuyện gì sao?”
“…” An Du nghẹn lời, chứng kiến quan hệ ba mẹ của anh, nếu cô hỏi về những chuyện cá nhân chắc có lẽ anh sẽ khó chịu.
Trần Thương xoa xoa lỗ tai cô, “Muốn hỏi gì thì hỏi.”
“Ừm, ừm.” An Du do dự cân nhắc đắn đo dùng câu từ uyển chuyển như thế nào,sau cùng quyết định thẳng thắn thật thà: “Mấy ngày trước em gặp được Trác Khả Trinh, tụi em trò chuyện với nhau. Cái…”
Cô móc từ túi áo ra một trang bài tập và một trang phác thảo được xé ra từ tranh vẽ, vuốt phẳng rồi đi thẳng vào vấn đề, “Em nghe cô ấy nói, em với anh lúc năm nhất cao trung vẫn là… Bạn tốt. Cho nên sau này tại sao chúng ta lại trở nên như người xa lạ? Em cứ cảm giác anh với em không thân thuộc.”
Trần Thương rút hai trang giấy từ tay cô,vuốt dọc theo nếp gấp, ngón tay chỉ vào chữ ký thời niên thiếu, cười cười nói: “Đúng là không thân, chữ ký này chỉ là qua lại giữa bàn học trước và sau, đây là phép lịch sự thông thường.”
Tim bỗng dưng cảm thấy An Du khó chịu,nỗi đau đau đáu không thể giải thích được, cô kích động không tin: “Vậy những bức tranh thì sao? Tranh ảnh thì sao? Anh không phải vì bảo vệ bộ tranh ảnh mà hôn mê nhập viện, còn em… Cũng không đi thăm anh sao?”
Anh làm ơn thành thật nói cho em nghe, liên quan chuyện quá khứ giữa anh và em. Trong lòng cô đang thầm cầu nguyện.
Biểu cảm của Trần Thương vẫn thản nhiên, hơi nhướng mày nói: “Đồ vật trong phòng vẽ đều là tài sản chung, anh làm vì đại nghĩa, lúc ấy còn được cả trường tuyên dương.”
“Vậy thì em là người có lợi, tại sao không đi thăm anh?”
“Không phải lúc nãy em cũng nghe rồi sao.” Trần Thương nâng mắt nhìn cô, nếp nhăn mí mắt sâu hơn bình thường vì mệt mỏi,ánh mắt u ám nhưng vẫn nở nụ cười, “Sau khi gia đình phá sản thì mẹ anh đi theo người khác, việc kinh doanh của ba anh thất bại, lại nghi ngờ anh không phải con ruột, lúc nhỏ bị đưa đi xét nghiệm DNA mấy lần, thỉnh thoảng… À không, luôn luôn bị đánh đập.”
Anh nói rất thản nhiên như đang kề về chuyện không liên quan đến mình.
An Du loạn nhịp tim khi nghe anh nói xong, đôi mắt ngấn nước, từng ngón tay đan vào tay anh, cũng quên mục đích vấn đề bản thân, cổ họng khô khốc, “… Sau đó thì sao?”
Trần Thương cười lên tiếng, “Sau đó anh cao lớn hơn ông ta, tất nhiên không bị đánh nữa.”
“Anh không biết em muốn hỏi điều gì.” Anh giả vờ đưa tay lên bên miệng, mắt không nhìn cô: “Hồi cấp ba em gọi anh là đại thiếu gia, anh không thích cách xưng hô này, là anh nhỏ mọn nên quan hệ với em không tiến triển nữa.”
“A?” An Du hồi thần,làm sao không thể nghĩ ra được đáp án như vậy, “Là bởi vì em gọi anh như thế, đại thiếu gia, là vì cái này sao?”
An Du lại quay vòng trở lại: “Nếu anh nhỏ mọn thì sao còn chạy đi cứu bộ tranh của em?”
Trần Thương búng tay lên trán cô, “Tự mình đa tình. Được trao bằng khen và tiền thưởng vì hành động dũng cảm, anh vì hai thứ này, chạy đi bảo vệ bộ tranh vẽ của em… Chỉ là thuận tiện thôi.”
An Du cảm giác lý do thoái thác của anh rất kỳ lạ, khác với những gì Trác Khả Trinh nói, có chút gượng gạo.
Cái gọi là ký ức là do chính mình nói ra, tâm trí dựa vào người khác và những thứ khác, cho là không phải giả thuyết và hư ảo thì đủ để thúc đẩy một cuộc trò chuyện về chuyện quá khứ.
Quả nhiên giữa họ không có gì cả, An Du bỏ cuộc, ngay cả thở cũng trở nên khó nhọc.
Cô dùng sức các ngón tay, kẹp các khớp ngón tay của Trần Thương, hơi cúi đầu, cam chịu nhận lỗi: “Được thôi, nếu lúc trước em thật cố tình chọc vào nỗi đau của anh, gọi anh ‘Đại thiếu gia’ là em không đúng, em xin lỗi, xin lỗi.”
“Nhưng em lúc ấy chắc là… Cũng không biết hoàn cảnh gia đình anh. Cho nên thực tế là do anh nhỏ mọn, quan hệ chúng ta căng thẳng đều là do anh!”
“Ừm, chấp nhận lời xin lỗi.” Trần Thương gõ gõ mặt cô, nhẹ giọng nói: “Coi như là lỗi của anh.”
Anh cụp mắt xuống, nụ cười nhìn từ bên cạnh rất mờ nhạt, thậm chí có phần lạnh lùng đau khổ.
An Du hỏi: “Anh sao vậy?”
Trần Thương hơi nghiêng đầu: “Có chút mệt.”
Thân hình anh nghiêng thành một góc nhọn hướng về cô, anh không dám thả lỏng và kiềm chế trọng lượng đầu của mình đặt lên vai cô, An Du tiến lại gần anh một chút để tiện cho anh dựa vai, Trần Thương mới hoàn toàn thả lỏng căng thẳng.
Mái tóc đen ngắn ma sát lên mặt, An Du chống cằm lên, cánh tay kia vất vả vòng tay qua vai anh, “Vậy thì anh dựa vào rồi nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”
Trần Thương kéo tay cô xuống, môi dán lên mu bàn tay, rất nhẹ cũng rất lâu, “Ừm.”
*
Cơn mưa tuyết đầu mùa, An Du cầm bản copy báo cáo bệnh án, lật mở ra văn phòng bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng nhất ở Lâm Thành.
Cô ngồi đối diện bác sĩ, mục đích rõ ràng yêu cầu: “Bác sĩ Tô, tình hình của tôi có khả năng hồi phục ký ức hoàn toàn không?”
Bác sĩ Tô là một người đàn ông trung niên nho nhã ôn hòa, đôi mày nhíu chặt khi xem lướt nhanh qua, ngẩng đầu hỏi: “Lúc trước cô đã làm những trị liệu gì? Ngoại trừ trên những gì ghi trên bệnh án, còn có uống những loại thuốc tinh thần liên quan hoặc thuốc bổ sức khỏe khác không?”
“Tôi có định kỳ đi Canada tới bác sĩ tâm lý thôi miên, những cái khác… Các thuốc bổ sức khỏe cũng được gửi từ nước ngoài, tôi đem cho bác sĩ xem được không?”
“Được, đều đem hết qua đây.”
*
An Du quay lại căn hộ đã lâu không về, nội thất và mặt sàn phủ một bụi dày. Cô mở ngăn kéo thường hay để thuốc, hai lọ thuốc bổ thân vỏ màu trắng nằm ở nơi dễ thấy nhất, phía trên đánh dấu bằng bút lông hàng chữ “Tiên nữ nhớ uống”, là nét chữ của Hàn Nam.
Từ trước đến giờ đều do Hàn Nam dựa vào ý của Bùi Cảnh Ngôn gửi cho cô, chọn mua loại đồ bổ tốt nhất gửi cho cô.
Cô lấy ra, cảm giác trên tay nặng nề. An Du nhíu mày nhớ lại, hình như trước đây cô chưa uống hết thuốc trong lọ, khi vặn nắp ra thì những viên thuốc cũng bị rơi đầy.
An Du không suy nghĩ nhiều, bỏ vào giỏ xách rồi chạy về bệnh viện.
*
“Đây là sản phẩm thuốc bổ mà cô thường xuyên uống?” Bác sĩ Tô cầm lấy bảng phân tích báo cáo thành phần thuốc, hỏi một cách nghiêm túc.
An Du: “Phải, nhưng lâu rồi tôi không uống, trước đây có một khoảng thời gian tinh thần rất tệ, thuốc bổ và những loại thuốc đều dùng, chủ yếu là ngăn trị hưng cảm và trầm cảm lưỡng cực.”
Bác sĩ Tô đẩy cho cô một phần biểu đánh giá, “Điền vào bản kê khai, lúc trước có từng tự sát chưa?”
An Du hít một hơi, trả lời không chắc chắn, “Tôi cũng… Không nhớ rõ.”
Bác sĩ Tô lắc đầu: “Valium, Lorazepam, Alprazolam…..Và một lượng Aflatoxin quá liều. Đây đâu phải là thuốc bổ sức khỏe, đây là thuốc độc mãn tính!”
An Du bàng hoàng đứng hình, “Bác sĩ nói cái gì?”
Bác sĩ Tô lấy bút máy khoanh tròn vài thành phần nguy hiểm trên báo cáo, “Thật may là cô không uống nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng!”
Bác sĩ Tô quẹt thẻ y tế của cô, in ra một tờ giấy mỏng màu vàng kê khai hàng loạt các hạng mục khám kiểm tra.
Ông lấy xuống đưa cho cô, nghiêm nghị nói: “Đi làm kiểm tra tổng quát toàn thân.”