Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 1: Ly hôn.



Thịnh Nhan Tuyền giật mình choàng tỉnh từ trong giấc mộng không khỏi vô thức mở to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Cô vừa có... Một giấc mộng dài cứ ngỡ như... Mà không, có lẽ cô quả thật đã ở trong mơ trải qua một đời nhân sinh hoàn toàn không hề giống với hiện thực. Cho đến lúc tỉnh lại cô vẫn cảm giác như đó mới là hiện thực, còn hiện thực cô đang trải qua chỉ là một giấc mộng chẳng mấy đẹp.

Nhân sinh đời người đúng là nào có đẹp như mơ.

Mặc dù để cho bản thân cô nói thì nó vẫn quá là hoang đường cùng ảo tưởng đi. Làm sao cô có thể... Cùng thầy của mình...

Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu, như thế muốn lắc đi ý nghĩ mắc gì cô lại mơ thấy một giấc mơ như vậy.

Là cô trong quá khứ đã từng có một tia tơ tưởng đến thầy của mình?

Cô bật cười. Vậy mà chút phiền muộn vì những gì sắp xảy ra lại vì thế mà tan biến mất một nửa. Cho nên thời điểm cô bắt điện thoại của chồng... À không, sắp tới phải gọi là chồng cũ, biểu tình trên khuôn mặt cô lại rất thoải mái.

"Alo."

Giọng điệu không mặn không nhạt.

Được lắm Thịnh Nhan Tuyền! Thật sự là đủ tuyệt tình dứt khoát, không chút đường thương lượng.

Bên kia khẽ nói cái gì đó mà cô lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần, tôi tự mình bắt xe đến. Gặp nhau ở tòa án nhân dân quận mười."

Nói xong cô chẳng cho bên kia lèo nhèo đã cúp điện thoại.

Bảy năm mà, cái gì nên hiểu đã hiểu, nên biết đã biết, lại còn có cái gì chưa hiểu mà phải ngồi xuống thương lượng lại đâu.

Yêu nhau bốn năm, cưới nhau ba năm... Đó là thời gian ngắn sao?

Ngắn cái quỷ chứ ngắn.



Thịnh Nhan Tuyền cô tự nhận trong cuộc hôn nhân này cô mỗi thời mỗi khắc đều cẩn thận vung đắp, chưa từng có chút lơ là. Đã sống chung thì việc bao dung khuyết điểm của nhau là chuyện nên làm. Cô cho rằng khuyết điểm kia lại chẳng thể tính là khuyết điểm mà để cho Phạm Hữu Minh ở sau lưng cô ăn phở. Ăn rồi lại nói chỉ là vui chơi?

Đụng qua người khác lại muốn đụng cô? Không có cửa.

Cái gì cũng có thể tha thứ, nhưng cái đó thì không.

Bản thân cô còn cho rằng cuộc sống chăn gối của họ không hài hòa là do người đàn ông kia quá thất bại, không phải do cô.

Cô gồng gánh làm việc để duy trì cái gia đình này dễ sao? Đến mức không có thời gian chăm chút bản thân? Mỗi ngày về nhà là muốn lăn ra giường chết... À không, ngủ quách cho xong.

Hắn không thể mang đến hứng thú cho cô là cô sai à?

Sai cái quỷ!

Vốn dĩ cô chẳng nghĩ gì nhiều, đối với cuộc hôn nhân thất bại này chỉ xem như là do họ không đủ cố gắng. Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kia, còn nhìn lại Phạm Hữu Minh, cô không khỏi dấy lên suy nghĩ: Vì cái gì cô phải cố gắng như vậy?

Cô cũng có thể có được cuộc sống được người nâng niu như trong mơ phải hay không...

Cho dù không được thì cô cũng không cần phí hoài cuộc đời vì một người đàn ông không đáng.

Hai mươi lăm tuổi thôi. Thời điểm trước khi ra khỏi nhà cô nhìn lại bản thân trong gương sau một thời gian xin nghỉ để giải quyết việc gia đình, có khoảnh khắc cô thoảng thốt vì mình lại còn trẻ như vậy đấy. Còn đẹp, còn có thể có được một cuộc sống mới.

Hai mươi lăm tuổi cô cũng sẽ không bồng bộc bị tình yêu che mờ con mắt, bị định kiến xã hội lôi kéo mà cắn răng nhập gia tùy tục.

"Nhan Tuyền..."

"Đi thôi, làm sớm kết thúc sớm, ai cũng vui vẻ."

Thịnh Nhan Tuyền lạnh nhạt cắt ngang lời nói sắp rời khỏi miệng của Phạm Hữu Minh, chồng sắp cũ trên pháp luật của cô.



Phạm Hữu Minh cắn răng nhìn cô không chút chần chừ đi thẳng vào tòa án, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu phiền muộn cùng oán trách.

Phải, đến lúc này hắn vẫn không cho rằng nguyên nhân là do hắn. Là do cô không chịu cố gắng.

Nếu Thịnh Nhan Tuyền biết hắn nghĩ như vậy... Thì sao? Cô lười không muốn đôi co vô lý với hắn nữa.

Ly hôn.

Đơn giản thôi.

Bởi vì đã hẹn trước, hơn nữa hiện tại chỉ là xử lý những thủ tục cuối cùng nên quá trình diễn ra rất nhanh.

Một tiếng sau hai người đã có mặt bên ngoài tòa án nhân dân quận mười.

Khác với một tiếng trước, từ giờ hai người chính thức không còn mối quan hệ gì nữa.

Họ không có con... Đúng vậy, kết hôn ba năm mà không có con. Nhiều người nghe vào sẽ nghĩ là do cô không được. Thực chất ba năm này họ không trải qua được mấy lần cá nước thân mật thì lấy cái gì mà có con. Hiện tại Thịnh Nhan Tuyền bởi vì không có cái trói buộc kia mà thở phào không thôi. Cô có thể không cần lo lắng con của mình sẽ chịu nổi khổ người thân ly tán, mẹ ghẻ con chồng, con riêng cha dượng.

Đương nhiên, Phạm Hữu Minh sẽ nghĩ rằng nếu họ có một đứa con thì làm gì đi đến nông nổi này.

Ồ, chắc mẹ anh ta cũng nghĩ vậy đó. Hiện tại bà ta vui chết đi được khi hai người ly hôn ấy chứ.

Từ lúc ở bên trong Phạm Hữu Minh đã mấy lần muốn nói lại thôi. Hiện tại đứng ở đây, cái gì cũng đã xong hết rồi hắn lại không nhịn được mà lên tiếng.

"Nhan Tuyền, chẳng lẽ hai ta không thể nào làm lại từ đầu một lần nữa được hay sao? Chúng ta dù gì cũng đã có bảy năm... Bốn năm quen nhau rồi đến với nhau, lại thêm ba năm vợ chồng, có chuyện gì không thể tha thứ, hàn gắn chứ?"

Phạm Hữu Minh giương đôi mắt buồn bã cùng một chút oán hận sâu kín nhìn người con gái mặc dù năm nay đã hai mươi lăm nhưng lúc này nhìn lại, hắn hoảng hốt phát hiện cô vẫn tựa như thuở mười tám. Thời gian giống như chẳng để lại gì trên khuôn mặt của cô. Rõ ràng bình thường chẳng thèm chỉnh chu bây giờ lại như đóa hoa tươi mới khiến người muốn hướng đến...

Hắn không khỏi có chút hoài nghi bao lâu nay cô chẳng hề có ý định vung đắp hạnh phúc với hắn. Hiện tại dứt bỏ hắn rồi mới trải chuốt lại bản thân để nhanh chóng tìm thấy hạnh phúc mới. Ý nghĩ này khiến hắn nắm chặt tay, oán hận lại càng nhiều nhìn Thịnh Nhan Tuyền.