Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 12: Bỗng nhiên lại thành cùng nhau ăn sáng.



Lần thứ hai ngồi trong quán Nhật kia, cô cảm thán từ bao giờ mà mình có duyên với nơi này như vậy? Mặc cho những ánh mắt tìm tòi không ngừng chiếu lên người mình, Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng có thời gian đi để ý. Cô chỉ muốn mau mau tìm được cách để giải quyết chuyện này.

Nhưng ai biết thầy ấy sau khi kéo cô vào đây, chui vào một bàn ăn có không gian riêng tư xong thì thản nhiên hỏi cô ăn gì. Y như họ tới đây là để ăn vậy. Mặc dù cô chưa có ăn sáng...

"Em ăn sáng rồi?"

Thầy ấy hỏi nhưng đầu không có ngẩng lên mà vẫn còn đang cùng con trai xem menu chọn món.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn dáng vẻ quen thuộc của một lớp một nhỏ ở kia mà không khỏi âm thầm bĩu môi. Nhưng rồi cô vẫn nói: "Em chưa ăn."

Khương Tình đối với hương vị hờn dỗi nồng đậm trong lời nói của cô tỏ vẻ không để ý. Hắn nói: "Vậy em chọn đi. Muốn ăn gì kêu nấy. Quán này là của tôi."

Hèn chi...

Cô trong lòng nghĩ, ngoài mặt lại bắt đầu xem menu.

Dù sao cô cũng đang đói, còn ôm một bụng khó chịu mà có một nửa nguyên nhân là vì thầy ấy, cô ăn lại cho bỏ ghét.

Cho nên cô cũng không nhìn thấy ai đó khẽ cười trong im lặng.

Nhưng Khương Duật lại thấy.

Nó lén lút nhìn ba nó, lại nhìn người bên kia bàn, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì.

Khương Tình cũng chẳng cần biết nó nghĩ gì, miễn nó đừng phá hỏng chuyện tốt của ba nó là được.

Thịnh Nhan Tuyền không biết, cô chỉ lo nhìn menu mà rối loạn.

Quán này toàn là món Nhật, tựa như sushi, súp miso, mì odon, sashimi... Vân vân và mây mây.

Chỉ biết cô nhìn mà choáng cả váng, bởi vì không quen ăn nên cô cũng không biết chọn thế nào. Cũng không phải không biết chọn, chỉ là trong này có rất nhiều muốn cô muốn thử nhưng so với phần ăn tổng hợp thì không tiện nghi bằng. Mà phần tổng hợp cô lại ăn không hết. Đương nhiên cũng không phải cô trả không nổi tiền... Ừ thì tuy Thịnh Nhan Tuyền nói lẫy là ăn cho bỏ ghét nhưng cô đã tự giác nghĩ mình sẽ tự ra tiền. Vấn đề quan trọng ở đây là không ăn hết thì uổng phí. Theo cô biết những nơi thế này phù hợp để đi đông người, có thể gọi được nhiều món rồi cùng chia tiền. Thì cô cũng không có đi một mình đó, nhưng cô lại không biết làm sao mở lời.

Rốt cuộc cô với thầy ấy có đủ thân thuộc như vậy?



Đó là chưa nói quan hệ của họ hiện tại có phần rất chi là lúng túng.

Khương Tình im lặng nhìn cô rối rắm một hồi, rốt cuộc giải vây cho cô. Mặc dù hắn cảm thấy nhìn cô thế này rất thú vị.

"Em có ăn được sashimi không?"

"Hả..."

Thịnh Nhan Tuyền tự nhiên bị hỏi thì có hơi giật mình. Đợi cô đối diện với hai đôi mắt một lớn một nhỏ có chút giống nhau cũng đặc biệt chuyên chú nhìn cô, đầu cô chập mạch một hồi rồi mới tiếp thu được lời nói mới rồi của người đàn ông.

Cô cúi đầu lúng búng nói: "Chỉ ăn được một chút xíu xiu."

Khương Tình cười nhẹ, lại nói: "Mì odon thì sao?"

Lần này Thịnh Nhan Tuyền đáp nhanh hơn: "Không ăn."

Sau đó Khương Tình không hỏi nữa mà nhấn cái nút đỏ bên cạnh bàn gọi phục vụ. Sau khi phục vụ vào tới nơi hắn gọi liên tục vài món. Lúc định đưa menu cho nhân viên mang đi luôn thì hắn nhớ ra họ còn chưa gọi nước, thế là dưới ánh mắt tò mò kín đáo của nhân viên, hắn hỏi cô: "Em uống gì?"

Thịnh Nhan Tuyền giật mình, rồi nhanh chóng đáp: "Sakura."

Cái tên này đổi lại là ai nghe thấy đều tưởng cô gọi loạn. Nhưng cả Khương Tình lẫn nhân viên cửa hàng đều biết đó là một loại nước uống đặc biệt ở quán.

Cho nên nhân viên dù tò mò mấy thì rất nhanh cũng cầm thực đơn đi rồi.

Cứ như thế, quá trình quyết định món ăn đã được giải quyết.

Trong lúc chờ đợi phòng riêng chỉ còn ba người họ.

Không khí bỗng trở nên lúng túng.

"..."

Ờ thì thật ra chỉ có một mình cô thấy thế thôi. Hai cha con đối diện... Cha thì thản nhiên ngồi, dáng vẻ rất chi là thoải mái. Nếu hắn đừng có nhìn cô chằm chằm. Còn con... Thịnh Nhan Tuyền quả thật rất khó xử khi đối mặt với đôi mắt trong veo kia.

Đứa nhỏ đáng thương. Chẳng có bao lớn đã phải đối diện với tình cảnh đối mặt với việc ba nó tìm mẹ kế cho nó. Cho dù không phải cô thì nó cũng phải trải qua chuyện này, trừ khi ba nó không muốn tái giá nữa. Nhưng cô nghĩ chuyện này khó lắm.



Hiện tại cô còn trở thành đối tượng ba nó muốn chọn để làm mẹ kế cho nó. Có lẽ cô có thể đối tốt với nó, nhưng cảm nhận của đứa nhỏ đâu? Cô lại có thể đảm bảo mình sẽ mãi tốt với nó? Lỡ cô có con... Sẽ không thiên vị con mình?

Chuyện tương lai cô không thể đảm bảo được, cho nên cũng chẳng tự cho mình là thánh mẫu.

Tâm tình bỗng nhiên có chút chuyển biến, cảm xúc của cô cũng trở nên lắng động lại, không có dễ kích động như thiếu nữ mới lớn nữa. Dù gì cô cũng kinh qua sóng gió cuộc đời, có cái gì không thể bình thản đối mặt. Cứ kích động như vậy cũng đâu phải cách.

Nhưng ở thời điểm cô muốn mở lời thì nhân viên của quán đã lại đi vào.

Rốt cuộc lỡ mất thời cơ, nhưng cô cũng không ảo não. Quan trọng là bụng cô đói, không tốt cho quá trình nói chuyện chút nào. Cho nên cô quyết định ăn trước tính sau.

Khương Tình ở bên kia không rõ chuyển biến của cô là vì sao lại có, nhưng cũng không ngại hắn cảm thấy như vậy dễ nói chuyện hơn. Cho nên hắn không có ý kiến, cũng không mưu mà hợp cùng nhau ăn sáng trước.

Trước khi động đũa cô nhìn thầy ấy múc cho đứa nhỏ kia một chén cơm từ phần cơm nhật đặc biệt từ thịt bò và trứng trộn chung. Nhìn nó cúi đầu tự múc cơm ăn mà cô thở phào nhẹ nhỏm. Nói thật là nãy giờ bị nó nhìn chằm chằm cô cũng có chút áp lực. Nhìn vào ánh mắt của nó, cô cứ có cảm giác nó đã biết chút gì rồi. Rốt cuộc người đàn ông kia đã nói gì với nó cô không rõ, vốn dĩ cô rất khó xử, nhưng bây giờ sau khi bình ổn lại cảm xúc cô chỉ còn có thương cảm. Nghĩ đến nó nhỏ như vậy phải đối mặt với vấn đề lớn còn không nháo loạn, cô một người lớn tự loạn trận thế là như nào. Cho nên cô liền càng bình tĩnh hơn.

Khương Duật nếu biết cô nghĩ mình như vậy có khi nó sẽ bĩu môi mà tỏ vẻ, nó là bị tư sản đàn áp, không thể không đàng hoàng thôi.

Đương nhiên này chỉ là nói đùa.

Khương tiểu Duật bé bỏng quả thật là đứa bé ngoan và quy cũ. Có thể nhìn ra đã được dạy dỗ rất cẩn thận. Từ ăn cơm cũng có thể đàng hoàng như vậy, quả thật rất đáng yêu.

Thịnh Nhan Tuyền loạn chuyển tâm tư một hồi rồi không nhịn được cám dỗ của đồ ăn mà chuyên tâm vào.

Trên bàn có một phần sashimi tổng hợp cao cấp, một phần cơm cuộn đặc biệt, một phần cơm nhật đặc biệt... Tóm lại đều là phần lớn. Bên cạnh đó còn có món nhỏ như salad rong biển, gà chiên xù tẩm sốt, cá hồi nướng. Đương nhiên cũng không hề thiếu súp miso là món ăn kèm cùng kim chi rau củ ngâm kiểu Nhật, mùi tạt, nước tương và dấm.

Ba người cứ thế lặng lẽ ăn, cũng không dùng ánh mắt cho ai gánh nặng nữa.

Thịnh Nhan Tuyền tuy không đến mức ngại ngùng gì nhưng cô ăn khá là từ tốn, cũng ăn có chọn lọc. Phần sashimi kia cô chỉ ăn có ba miếng trong khi nó tới tận mười mấy miếng. Nhưng bù lại phần cơm cuộn cô ăn nhiều hơn, một nửa. Sau đó cô tập trung vào những món nhỏ. Salad rong biển rất đặc biệt, cũng ngon miệng...

Đang ăn rất chuyên chú, cô bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có khác thường, sau đó liền lọt vào một đạo tầm mắt trong veo lại chứa đựng thăm dò và kỳ vọng.

Cô bất giác khựng lại đôi đũa.

Đối với nó đối diện một giây rồi cô mới nhỏ giọng dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy bé Duật?"