Trương Thấm rốt cuộc chịu không nổi việc bị người chỉ chỏ bàn tán như vậy liền trực tiếp quát giận lên. Nhưng điệu bộ cô ta chanh chua cũng chỉ khiến cho người ta cười nhạo thêm. Cô ta nghĩ mình là gì mà có quyền che miệng người thiên hạ lại. Cho nên mặc cô ta quát, tiếng xì xào chỉ có càng lúc càng lớn chứ không hề ít đi. Cả một góc bên trong khu trung tâm thương mại liền như cái chợ ba mươi.
Thịnh Nhan Tuyền từ lúc đó đều im lặng xem tất cả, hoàn toàn không sợ người nhìn ngó.
Có lẽ cô quả thật là người sợ ánh mắt của đám đông, nhưng cô không phải người sợ phiền toái mà rụt đầu rụt cổ chứ chưa nói cô đã làm nên chuyện gì mà khiến mình phải chột dạ đâu.
Cô lại nhìn Phạm Hữu Minh mặt đã xấu đến không thể xấu hơn thì trong lòng càng hả dạ. Cô biết Phạm Hữu Minh rất trọng sĩ diện, còn rất thích thể hiện. Hắn ghét nhất là tình huống như thế này. Nhưng ai bảo hắn cứ phải chọc vào cô, còn chọn cái nơi thế này để chọc. Cô biết có lẽ hắn cũng không muốn. Từ lúc cô chuyển đi thì hắn không tìm được cô nữa, lúc này có thể chỉ là vô tình nhìn thấy cô liền không muốn buông tha thôi. Nhưng tại sao cô phải hiểu cho hắn?
"Đi thôi."
Rốt cuộc Phạm Hữu Minh nghĩ nát óc vẫn không tìm được kế gì hay. Cho nên hắn liền dùng kế bỏ chạy. Vừa lôi kéo Trương Thấm chạy, như chó nhà có tang, cực kỳ buồn cười.
Càng buồn cười hơn mới nãy hắn còn nói lời thâm tình với cô, nay lại kéo tay tình nhân bỏ chạy.
Ha hả!
Trước khi hắn quay lưng cô liền nói: "Phạm Hữu Minh, tôi nói cho anh biết. Nếu hôm nay anh bỏ đi, lần sau anh lại đến tìm tôi tôi sẽ cho anh càng thêm xấu mặt hơn hôm nay. Là anh ép tôi đấy."
Nhìn hắn cắn răng oán hận nhìn cô lại không thể nói được lời nào, Thịnh Nhan Tuyền trong lòng hả hê. Lại nhìn hắn vội vàng kéo tay Trương Thấm đang muốn dỏng mỏ lên rời đi, cô cười nhạt rồi trước tiên quay lưng đi mất.
Một trận khôi hài cứ thế kết thúc.
Người xem thì hô to đã ghiền, còn người trong cuộc... Vậy phải xem đối tượng là ai đã.
Trương Thấm bị Phạm Hữu Minh kéo đi một đường, tận lúc hoàn toàn rời khỏi trung tâm thương mại, đến bên ngoài mới không nhịn được nữa mà giãy ra, chỉ vào mũi hắn mắng nhiếp: "Anh giỏi lắm Phạm Hữu Minh!"
"Thấm à, không phải như em nghĩ đâu. Là cô ta muốn chúng ta hiểu lầm nhau thôi. Trước đó cô ta còn mè nheo anh..."
Phạm Hữu Minh lập tức đối trắng thay đen, đổi đến thuần thục luôn rồi.
"Anh tưởng tôi ngu lắm sao!?"
Trương Thấm làm người không hề hiền thục chút nào, thậm chí còn chanh chua đánh đá. Cô ta vừa nói vừa đấy đẩy vai Phạm Hữu Minh, cả khuôn mặt phấn son đều run hết lên, nhìn càng thêm khó coi.
Phạm Hữu Minh vốn thật sự không có ưa Trương Thấm, hắn chỉ muốn lợi ích từ cô ta thôi. Cho dù ban đầu hắn có bị quỷ mê tâm thật thì cũng chỉ là nhất thời. Đối với ả đàn bà lúc nào cũng ỷ mình giàu mà lên mặt với hắn này, hắn đương nhiên rất nhanh liền cả thèm chống chán. Nếu không phải vô tình biết được cô ta là con gái của ông chủ công ty điện tử Trương Thịnh thì hắn đã đá cô ta đi từ lâu, còn để cô ta trèo lên đầu lên cổ à.
Cái hắn không lường trước được chính là để lộ chuyện này, khiến cho Thịnh Nhan Tuyền ly hôn với hắn.
Nhưng càng như vậy hắn càng phải đạt cho được ý đồ. Quyết định từ bỏ Thịnh Nhan Tuyền hôm nay cũng là hắn đã nghĩ chu toàn. Hắn cho rằng phụ nữ là những sinh vật ngu ngốc, dễ lừa gạt nhất. Chỉ cần dỗ dành một chút là họ tự khắc sẽ nhào vào lòng liền. Đợi hắn thành đạt rồi, có lẽ chưa chắc hắn đã muốn Thịnh Nhan Tuyền. Hôm nay xảy ra chuyện này khó nói có một phần là hắn muốn phá bỉnh, không muốn Thịnh Nhan Tuyền sống sung sướng, không muốn gã đàn ông kia đắc ý thôi.
Mà điều quan trọng hắn cần làm bây giờ là trấn an được Trương Thấm.
"Thấm, em nghe anh nói. Anh có ngu cũng tự biết đâu mới là con đường đúng để đi mà. Nếu anh thích cô ta đã không ly hôn với cô ta để cưới em!"
Hắn nhào tới nắm tay cô ta thâm tình dỗ dành giống y như ban nãy hắn làm với Thịnh Nhan Tuyền vậy. Có điều
Thịnh Nhan Tuyền không ăn chứ Trương Thấm thì không chắc. Bởi vì Phạm Hữu Minh không hề nói sai một chuyện, đó là hăn đã ly hôn với Thịnh Nhan Tuyền rồi.
Nói Thịnh Nhan Tuyền dây dưa hắn thì đúng hơn với cái bộ não của Trương Thấm. Bởi vì cô ta hoàn toàn không biết vì nguyên nhân gì họ cắt đứt, thậm chí người đòi ly hôn là Thịnh Nhan Tuyền.
Phạm Hữu Minh thấy vẻ mặt cô ta dịu xuống liền thừa thắng xong tới: "Em thử nghĩ mà xem, anh khổ công lắm mới ly hôn với cô ta được, tại sao phải tự làm mình mất mặt như thế chứ?"
"Anh nói... Có vẻ cũng đúng."
Trương Thấm bệt môi chần chừ nói. Nhưng ai nhìn vào đều có thể thấy cô ta đã xuôi rồi.
Trong lòng Phạm Hữu Minh thầm nói cô ta ngu ngốc, lại không tránh khỏi tâm hư vinh mà đắc ý vì đã thu phục được cô ta. Như vậy hắn càng có niềm tin có thể chinh phục được bất cứ người nào. Thịnh Nhan Tuyền năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt, đợi cô bị gã đàn ông kia đá đi, xem hắn làm sao sĩ nhục cô vì tất cả những gì cô làm ra
hôm nay.
"Thấm, vì em anh đã nhận cả cái danh người chồng bội bạc rồi. Em còn không tin anh sao?"
"Em..."
"Thấm!"
Phạm Hữu Minh nói xong liền sáp lại ôm cô ta, còn hôn cô ta. Trương Thấm làm người không có liêm sĩ quyến rũ chồng người ta cũng không kém cạnh liền quắc chặt lấy hắn nhiệt tình đáp lại.
Hai kẻ chim chuột, mặc kệ người xung quanh chỉ chỏ vẫn không biết xấu hổ là gì. Nếu không phải chỗ này không thể làm ăn được, có khi họ còn muốn đến dùng chăn nệm để giải hòa với nhau đấy. Đương nhiên, sau đó họ cũng liền như hai con thiêu thân lao vào nhau, vội vã kéo nhau về nhà mà thoải mái chim chuột rồi.
Tất cả những chuyện này Thịnh Nhan Tuyền không biết, nhưng cô cũng đoán được một hai rồi. Chỉ là cô không muốn làm bẩn đầu óc của mình mà liền vứt họ ra sau đầu rồi tiếp tục mục đích đi mua sắm của mình.
Tại một góc của Sài thành về đêm.
"Cầm, chỉ cần các người làm tốt, tiền sẽ không thiếu."
Trương Thấm đưa cho đám du côn cô ta tìm tới một sấp tiền gần năm triệu vừa kênh kiệu nói.