Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 6: Mẹ nó thật là vô lý.



Ai biết lại nghe thầy ấy nói: "Vợ tôi đã mất được ba năm."

"Người đàn ông như tôi hiện tại trở thành miếng mỡ trước miệng mèo."

"..."

Cô không biết nên tỏ vẻ thế nào trước sự tự luyến của thầy ấy nữa. Cơ mà cô cũng chẳng có tâm trạng nào đi để ý chuyện đó lúc này, trong đầu cô chỉ toàn quanh quẩn câu nói trước đó của thầy.

Mất đã ba năm... Mất rồi... Nên giờ thầy độc thân...

Thì có liên quan gì đến cô?

Thịnh Nhan Tuyền bướng bỉnh bỏ qua những suy nghĩ loạn thất bát tao mà hít sâu một hơi, trong lòng lại không nhịn được nói nhân sinh chính là chẳng biết đâu mà lường. Người sống đó hôm sau đã mất là chuyện rất bình thường. Vợ thầy có mất rồi cũng là chuyện dễ chấp nhận thôi. Ít ra cô biết thầy đã giải đáp khuất mắc trong lòng cô. Nó là nguyên nhân cho tất cả những việc thầy làm, mặc dù cô chẳng muốn chấp nhận cái sự tự luyến này của thầy chút nào.

"Vậy nên thầy điều tra em..."

Khương Tình vừa nghe cô nói, muốn nói gì lại bị cô cướp lời trước: "Ok, em chấp nhận lý do của thầy."

Thịnh Nhan Tuyền trầm lặng nhìn thầy. Bản thân cô cũng chẳng rõ tâm tình mình là làm sao, nhưng nó không ngăn được cô nói lời muốn nói: "Em tha thứ cho thầy việc thầy điều tra em. Nhưng cho dù thầy vẫn chưa chắc chắn em có ý nghĩ muốn tiếp cận thầy hay không thì thầy cũng không cần thiết phải tự mình ra mặt tiếp xúc với em, đúng chứ?"

Khương Tình vô thức nhướng mày nhìn cô, đối với cô bỗng nhiên trở nên lãnh tĩnh như vậy cảm xúc rất chi là khó lường. Dù ngoài mặt hắn vẫn nói: "Đúng là không nên."

"Vậy..."

Nhưng chẳng để cho Thịnh Nhan Tuyền tiếp lời thầy ấy đã ném bơm vào mặt cô: "Mục đích của tôi là em, đương nhiên phải tự mình đi gặp em rồi."

Thịnh Nhan Tuyền giật mình, lại không thể hiểu nổi ý tứ trong đôi mắt thầy.

Nhưng thầy ấy có vẻ không cần cô hiểu. Thầy ấy sẽ trực tiếp nói cho cô biết.

"Tôi có hứng thú với em."

Đùng!

"Không, thay vì nói vậy thì nên nói. Nếu người ta muốn làm mẹ kế của con tôi thì bản thân tôi cũng muốn tìm mẹ kế cho nó. Cho nên tôi tìm em."

Xẹt xẹt...

Cô nghe da thịt mình bốc lên mùi thịt khét lẹt, lại không khỏi muốn trụy tim vì lời lẽ quá đỗi kinh hãi thế tục của người đàn ông mà cô gọi là thầy này.

Nhưng cô đã quá khinh thường hạn cuối của thầy ấy.



"Em cũng thấy đấy, một mình tôi không thể chăm sóc chu đáo cho thằng bé. Nó thật sự cần một người mẹ."

"So với để người ta mang tâm thuật bất chánh xuất hiện bên cạnh tôi thì tôi thà tự mình chọn một người. Và tự nhiên em xuất hiện rồi. Em còn mang đến hứng thú cho tôi. Thằng bé cũng có ấn tượng tốt với em. Tôi tin tưởng em sẽ không mang ý tưởng nào khác..."

Sau khi sổ một tràng dài toàn là những lời như sét đánh ngang tai, lúc nói tới đây thầy lại bật cười, rồi nhìn cô nói: "Cái lý do trước đó tôi nói thật ra chỉ là nói nhảm thôi. Dựa vào chút phản ứng của em lúc đó tôi đã có thể chắc chắn được em chẳng có ý nghĩ gì với tôi. Còn cái nguyên nhân khiến tôi tò mò đi tìm hiểu em là vì phản ứng của em lúc đó, và... Cái tên của em. Còn có, tôi nhìn em rất quen. Tôi tò mò muốn biết tôi có từng quen em trước đây hay không. Nói sao thì năm xưa tôi đối với em có ấn tượng quá sâu sắc, em nghĩ thế nào mà cho rằng tôi có thể quên nó được. Dù có nhất thời không nhớ ra thì tôi vẫn có thể đi điều tra. Dù sao tôi có khả năng, ngại gì mà không làm."

"..."

Thịnh Nhan Tuyền triệt để câm nín.

Cô cũng không biết mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người đàn ông này nữa.

Mẹ nó thật là vô lý.

Nó vô lý hơn nhiều cái giấc mơ hoang đường kia nữa. Bởi vì nó là hiện thực. Hiện thực có biết chưa!!!

Thịnh Nhan Tuyền tắt tiếng có phải chừng mười phút. Sau khi nốc hết ly trà nhiệt đới cô liền chưng hửng tỏ vẻ: "Thầy... Nãy giờ là đang nói giỡn với em phải không?"

Nếu cái giấc mơ kia rất không sai thì với trình độ của thầy ấy, đùa giỡn cô cũng không phải không có khả năng. Mặc dù cô chẳng rõ thầy ấy làm vậy với động cơ gì. Họ chỉ có quan hệ thầy trò, còn là thầy trò từ bảy năm trước. Bây giờ cô ra ngoài đường nhiều lúc gặp thầy cô cũng chưa chắc ngừng lại chào hỏi. Này có một phần là do cô không quen xã giao, nếu không nhiều năm như vậy cũng không nịnh bợ được cấp trên để họ thăng chức cho cô. Vậy vì cái gì mà... Nhưng bảo cô tin là thật, chết cô cũng không tin.

Thế mà cố tình...

"Tôi có bao giờ nói đùa sao?"

Thịnh Nhan Tuyền im lặng.

Thầy có nói đùa hay không em không biết, nhưng thầy trong giấc mơ kia... Chỉ có khịa cô chứ chưa từng đùa giỡn.

Nhưng bảo cô tin...

"Tại sao?"

Cô khó hiểu.

Còn thầy ấy lại trả lời một cái đáng đánh như thế này.

"Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết trực giác của tôi nào giờ đều rất chuẩn."

"..."

Tự nhiên cô ngứa tay dễ sợ.



Nhưng đã bao năm rồi cô không còn dễ bức xúc như thế nữa?

Tự nhiên gặp lại người này cái nó bùng nổ ra?

"Khoan nói cái trực giác tào lao của thầy."

Thịnh Nhan Tuyền không nhìn cái nhướng mày của thầy ấy, cô nói tiếp: "Thầy cứ vậy mà tìm một người về làm vợ thế à?"

"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ yêu đương rồi kết hôn như lớp trẻ?"

"..."

Khương Tình không nhìn cô câm nín, hắn thản nhiên nói: "Đối với tôi chỉ cần một người phù hợp để sống chung, có thể yêu thương con tôi là được."

"Thầy nghĩ gì mà cho rằng mẹ kế sẽ yêu thương con riêng của chồng?"

Thịnh Nhan Tuyền thật sự là bị tình huống phi lý này chọc đến không giữ được tính tình. Cô lạnh giọng chất vấn.

Thầy ấy nhìn cô, cũng không có biểu tình gì là khó chịu mà chỉ thản nhiên đáp: "Em có thể."

"Ha ha..."

Thịnh Nhan Tuyền không nhịn được bật cười.

Còn thầy ấy chỉ là trấn định tự nhiên nhìn cô cười, cô không tránh khỏi khó chịu lên mà mỉa mai hỏi: "Thầy hiểu em được bao nhiêu mà nói như đúng rồi vậy? Chỉ vì em kiên nhẫn với một đứa bé vô tình đi lạc ngoài đường? Thầy không đến mức ngây thơ như thế chứ?"

Đừng trách cô, cô quả thật là bị người này làm cho không thể chịu nổi. So với cô có một tầng ảnh hưởng là giấc mơ kia, thầy ấy lại có cái gì để đảm bảo? Thản nhiên muốn một người có thể tính là mới gặp lần đầu đề nghị kết hôn, vậy đổi lại là người khác mà không phải cô thầy ấy cũng tùy tiện vậy sao?

Vừa nghĩ như vậy cô liền bất giác cảm thấy khó chịu hơn.

Mặc dù cô đã qua rồi cái thời yêu đương nhăn nhít, nhưng mà hành động của thầy ấy quả thật quá mức...

Khương Tình ngược lại tỏ ra không hiểu, lại như hiểu tại sao cô tức giận như vậy. Nhưng càng là thế hắn lại càng muốn người đó là cô.

Quả thật tựa như hắn nói, đến thời điểm này hắn chỉ cần một người có thể giúp hắn chăm sóc đứa nhỏ kia. Hắn cũng có thể cho người đó tình yêu sau khi kết hôn.

Có lẽ đổi một người khác có khi hắn sẽ cẩn thận quan sát, thậm chí là gần gũi một thời gian thử xem. Ban đầu hắn cũng không định xẹt một cái đã cùng Thịnh Nhan Tuyền kết hôn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy như vậy cũng không phải là không được. Bản năng đàn ông nói cho hắn biết, hắn muốn chinh phục người con gái đang không ngừng từ chối hắn này.

...

Mấy bạn like và đánh giá cho mình có động lực nhé.