Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 48



Sầm Thanh nhớ mang máng Giang Hồng Tự bắt kịp sự bùng nổ của internet trong mấy năm đó, đầu tư vào hạng mục tốt lúc này mới có tiền thân tập đoàn Giang thị hiện giờ.

Sau đó Giang Hồng Tự cất nhắc Tưởng Chính Quang, cực kỳ tín nhiệm ông ta. Tưởng Chính Quang nói bất động sản có triển vọng tốt, Giang Hồng Tự liền đầu tư vào bất động sản, Tưởng Chính Quang bảo ngành giải trí có lời, Giang Hồng Tự bèn thành lập công ty giải trí.

Mấy năm gần đây tư duy của Tưởng Chính Quang chậm chạp không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi, tập đoàn Giang thị dần tan rã trong quá trình phát triển, khi nhìn thấy nhà họ Giang đang rơi vào thời điểm xuống dốc thì Giang Sinh Hành trở lại. Thấy con trai lớn có đầu óc tư duy, Giang Hồng Tự bèn dứt khoát lui về phía sau, bỏ mặc cục diện rối loạn vứt cho Giang Sinh Hành.

Tràng hạt trong tay ông ta được lần thường xuyên đến sáng bóng, không biết có phải vì nhiều năm ăn chay niệm Phật tu thân dưỡng tính thế mà rút đi mấy phần khí chất nhà giàu mới nổi.

“Hôm nay chủ tịch Giang tìm tôi có việc gì sao?” Sầm Thanh gửi tin nhắn cho Đoàn Sinh Hòa, nói mình gặp được bạn học nên cùng nhau đi ăn, bảo anh tự ăn tối trước.

Giang Hồng Tự nếm thử một miếng cà chua rồi buông đũa, sau đó lần tràng hạt của mình. Im lặng một lúc, ông ta thong thả nói: “Hòa Duyệt và Tinh Sơ đã ký hợp đồng rồi, cô Sầm hẳn là đã đạt được mục đích.”

Sầm Thanh nghe xong lời này thì không có phản ứng ngay, cô theo bản năng cất tiếng hỏi: “Mục đích?”

Giang Hồng Tự dường như hừ lạnh một tiếng, ông ta khinh thường vẻ giả ngốc của cô vào lúc này: “Con tôi cho công ty các người giá cả tốt nhất trong ngành, tôi vốn tưởng rằng nó làm việc quyết đoán bình tĩnh, mấy năm nay Hòa Duyệt cũng nhờ nó mà làm ra thành tựu, nào ngờ gặp được phụ nữ liền trở thành tai mềm, làm mất mặt nhà họ Giang.”

Lúc ông gặp được thầy tướng số còn tai mềm hơn Đoàn Sinh Hòa đó, Sầm Thanh oán thầm.

Cô cong khóe miệng chẳng muốn giải thích rõ, nếu Giang Hồng Tự cho rằng vì sự hợp tác của Tinh Sơ và Hòa Duyệt cô mới hẹn hò với Đoàn Sinh Hòa, thế thì cứ để ông ta nghĩ vậy đi.

Cô lớn thế này hiếm khi được làm hồng nhan họa thủy một lần, cảm giác hình như cũng không tệ lắm.

“Cô đưa ra điều kiện đi.” Ngón tay lần tràng hạt của Giang Hồng Tự khựng lại, lập tức cất về bên người, ông ta ngẩng đầu nhìn Sầm Thanh.

Sầm Thanh lấy khăn giấy lau miệng, trên môi dính chút nước sườn rim sền sệt. Cô chẳng hề hoang mang buông xuống khăn giấy, nhấp một ngụm nước giả khờ: “Điều kiện gì? Chủ tịch Giang có ý gì thế?”

“Tôi tìm người tính toán bát tự của thằng ba rồi, đã tìm được người bạn đời thích hợp nhất cho nó, chờ đến khi nó tròn hai mươi chín thì kết hôn. Nhưng nếu cô Sầm đã hẹn hò với nó được một thời gian không dài cũng không ngắn, theo lý nên được bồi thường, cô nói điều kiện đi, chỉ cần cô đồng ý chia tay.”

Sầm Thanh chớp mắt, tình tiết phim thần tượng cũ kỹ như vậy lại bị cô gặp được?

Với thực lực của nhà họ Giang cũng không phải chuyện một triệu có thể đuổi đi, dù sao trước kia cậu ấm nhà họ Triệu không bằng nhà họ Giang ở Macao thua cả triệu, Giang Hồng Tự vì lo cho hôn nhân của con trai, dù thế nào cũng phải lấy ra ý tứ vài chục triệu.

“Tôi muốn nghe ý tứ của chủ tịch Giang, ngài có thể cho tôi điều kiện gì?” Hiện giờ quyền hành của nhà họ Giang chủ yếu nằm trong tay Giang Sinh Hành, mặc dù Giang Hồng Tự không thiếu tiền nhưng đều là cổ phần công ty, không thể lấy ra ngay.

“Tôi có một căn nhà hơn bốn trăm mét vuông tại trung tâm thành phố M, chỉ cần cô đồng ý ngày mai có thể sang tên ngay.” Giang Hồng Tự tỏ vẻ đã tính trước mọi việc, ông ta nói chầm chậm, “Tôi cũng biết tuy rằng cô là em họ của Lục Chiếu, nhưng căn bản vẫn dựa vào tiền lương để sinh hoạt, cổ phần công ty Tinh Sơ không có liên quan gì tới cô.”

Sầm Thanh nhướng mày, căn nhà ở trung tâm thành phố M?

“Chủ tịch Giang nói tới căn nhà ở số 89 Giang Cảnh sao?” Cô hỏi.

Giang Hồng Tự gật đầu: “Cô Sầm đồng ý rồi?”

Sầm Thanh mỉm cười: “Thế này đi, ở số 89 Giang Cảnh tôi có một căn biệt thự ba tầng, nếu chủ tịch Giang chấp thuận chuyện của tôi và Đoàn Sinh Hòa, ngày mai chúng ta có thể sang tên.”

Căn nhà đó là hồi Sầm Thanh tốt nghiệp đại học Sầm Quan Hải tặng cho cô làm quà tốt nghiệp, trang hoàng xong xuôi nhưng vẫn chưa dọn vào ở, nếu Sầm Quan Hải biết cô dùng căn nhà này đổi lấy một anh chồng, chắc là ông còn rất vui mừng.

Sắc mặt Giang Hồng Tự không tốt lắm, mi tâm hơi nhíu lại, hình như không ngờ Sầm Thanh phiền phức như vậy.

Sầm Thanh nghe Giang Hồng Tự nói những lời này biết rằng ông ta không rõ ràng về tình huống của gia đình mình, e là ông ta vẫn luôn cho rằng cô chỉ là một người họ hàng nghèo nàn của Lục Chiếu thôi.

“Chủ tịch Giang, có lẽ ngài không biết rõ, chủ tịch Sầm của tập đoàn Hải Thịnh là ba tôi. Mấy hôm trước tôi có nghe ba nói gần đây đang đấu thầu, trong những công ty dự thầu còn có tập đoàn Giang thị thì phải?”

Giang Hồng Tự nghe thế khuôn mặt liền tái xanh, vì chuyện đấu thầu của tập đoàn Hải Thịnh mà từ trên xuống dưới ở Giang thị bận rộn mấy tháng trời, có thể nói là toàn bộ trọng tâm của tập đoàn Giang thị trong năm nay. Trước đây ông ta muốn móc nối quan hệ nhưng bị Giang Sinh Hành ngăn cản, anh nói tập đoàn Hải Thịnh không giống như những công ty khác, hoàn toàn trái ngược với Giang Hồng Tự, ông ta lắng nghe ý tứ của con trai lớn bèn không can thiệp nữa. Nhưng nào ngờ hiện giờ thiên kim của Hải Thịnh ngồi ở trước mặt ông ta, còn lấy chuyện này đe dọa ông ta muốn hẹn hò với con trai út.

Lồng ngực ông ta phập phồng, không muốn bỏ đi cô gái có bát tự hợp với con trai, cũng chẳng muốn đắc tội Sầm Thanh ở đây, nhất thời ông ta phiền muộn trong lòng, một lúc lâu sau vẫn chưa nói chuyện.

“Chuyện dự thầu tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của ba tôi, ba tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của tôi. Nếu ngài muốn nhét đối tượng kết hôn gì đó cho Đoàn Sinh Hòa tốt nhất vẫn nên hỏi anh ấy trước, bằng không với tính tình của anh ấy thì sẽ không đồng ý để ngài ném đồ trúng đầu nữa đâu.” Sầm Thanh thong thả nói xong, sau đó cô cầm túi đứng dậy, “Ngại quá, buổi tối đoàn phim có cuộc họp, tôi phải đi trước.”

Khuôn mặt Giang Hồng Tự căng trướng đỏ bừng bởi lời nói của cô, ông ta vẫy tay ra hiệu trợ lý mở cửa để cô ra ngoài.

Ra khỏi phòng, cả người Sầm Thanh thoải mái dễ chịu, tư thế đi đường cũng mang theo chút khí chất sếp lớn ra phố. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra nhà hàng, sau khi thấy được người đứng ở cửa nhà hàng thì trở nên sợ sệt…

“Thầy, thầy Đoàn…” Sầm Thanh đi tới kéo cánh tay Đoàn Sinh Hòa, “Sao anh lại ở đây? Cảm mạo nghiêm trọng vậy, không phải em đã bảo anh trở về nghỉ ngơi à?”

“Ăn cùng bạn học?” Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn cô, anh hừ một tiếng rồi nói, “Trước kia anh không biết em là bạn học của ba anh?”

Sầm Thanh cười gượng hai tiếng, cô nhỏ giọng than thở: “Có thể là bạn học cao tuổi đại học …”

Sau khi Đoàn Sinh Hòa kết thúc công việc thì nhận được điện thoại của Giang Sinh Hành, anh trai nói hôm nay Giang Hồng Tự bay đến thành phố T, hỏi anh đã gặp mặt chưa.

Lúc anh chưa nghĩ ra được thì trùng hợp mở ra wechat, thấy được tin nhắn hồi sáng Liễu Tích Minh gửi tới.

Liễu Tích Minh: [Tên thầy tướng số nói ba cậu đã tìm được người bạn đời hợp nhất cho cậu, nói là mọi mặt đều xứng đôi, bát tự hợp đến mức không gì sánh bằng.]

Liễu Tích Minh: [Ps: hình như họ hàng nào đó của Tưởng Chính Quang, lớn hơn cậu ba tuổi, ba cậu chờ khi cậu tròn 29 thì sắp đặt cho cậu kết hôn.]

Liên kết hai việc với nhau, Đoàn Sinh Hòa đoán được đại khái mục đích đến của Giang Hồng Tự. Ông ta từng bởi vì nguyên nhân bát tự mà ép cô dượng của Đoàn Sinh Hòa chia tay, sau đó hai người trở mặt với Giang Hồng Tự dọn ra khỏi thành phố M, chuyện này mới coi như chấm dứt.

Đoàn Sinh Hòa lập tức bảo Giang Sinh Hành gọi điện thoại cho tài xế của Giang Hồng Tự để hỏi hành trình, bởi vì hiện giờ người bên cạnh Giang Hồng Tự là công hay tư đều do Giang Sinh Hành phái đi, thế nên thăm dò thông tin rất thuận lợi.

Anh sợ Sầm Thanh bị bắt nạt, cúp máy xong liền vội vàng chạy tới, ai ngờ cô nhóc kia trông tâm tình rất tốt, chẳng hề mang dáng vẻ mới bị người ta phá nhân duyên.

“Ông ấy nói gì với em?” Đoàn Sinh Hòa khẩn trương nhìn cô.

Sầm Thanh cố làm ra vẻ huyền bí trầm ngâm vài giây, cô làm như khó mở miệng mà cất tiếng: “Ông ấy…ông ấy bảo em chia tay với anh.”

“Điều kiện thế nào?” Đoàn Sinh Hòa hỏi, bình thường Giang Hồng Tự muốn phá nhân duyên thì đều sẽ đe dọa dụ dỗ.

“Nói là nếu em đồng ý thì sẽ cho em một căn nhà, hơn bốn trăm mét vuông lận đó!”

Cô làm ra vẻ tham tiền, nếu là vào lúc bình thường Đoàn Sinh Hòa sẽ không nhịn được bật cười, nhưng lúc này anh cười không nổi, lặng lẽ nhìn cô: “Em nói sao?”

Sầm Thanh xoa mũi, ôm cánh tay anh ngửa đầu nói: “Vậy em nói với anh, anh đừng giận đó.”

Sau đó cô hắng giọng, tái hiện cảnh tượng nói: “Chủ tịch Giang không dối gạt ngài, ở số 89 Giang Cảnh tôi có một căn biệt thự ba tầng, nếu chủ tịch Giang chấp thuận cho tôi và Đoàn Sinh Hòa ở bên nhau, ngày mai tôi có thể xin nghỉ đi sang tên căn đó cho ngài. Còn nữa, tập đoàn Giang thị các người đang tham dự đấu thầu của công ty nhà chúng tôi, tôi khuyên ngài cẩn thận một chút.”

Đoàn Sinh Hòa buồn cười, khi ba ruột có tiền gặp bạn gái có tiền… 1v1 một chọi một xong, hình như bạn gái anh hào phóng hơn.

Đoàn Sinh Hòa xoa đầu cô hỏi: “Ông ấy tới tìm em, sao em không cho anh biết?”

Sầm Thanh chun mũi, có chút mất hứng: “Em sợ ông ấy ném đồ trúng anh nữa, vết thương trên trán anh tới giờ vẫn còn bôi kem che khuyết điểm đấy, còn ném nữa thì làm sao quay phim? Tinh Sơ bọn em phải tổn thất bao nhiêu tiền chứ?”

“Hóa ra không phải lo lắng cho anh, là sợ kéo dài tiến độ?” Đoàn Sinh Hòa thở dài một hơi, giả bộ tổn thương vì tình, “Cũng phải, từ ngày hôm qua em không cho anh vào cửa, anh nên hiểu được…”

“Hiểu cái gì?” Nhắc tới chuyện hôm qua Sầm Thanh bèn cảm thấy có lỗi với anh, cô cúi đầu nhìn mũi chân.

Đoàn Sinh Hòa nhướng mày: “Hiểu rằng đều là anh một bên tình nguyện.”

Sầm Thanh nghe vậy làm bộ định đi vào trong, cô lớn tiếng ồn ào: “Ba anh chắc là còn chưa đi xa nhỉ? Bây giờ em chấp nhận căn nhà lớn kia còn kịp không? Cũng nhiều tiền đấy.”

Đoàn Sinh Hòa kéo cô đi về phía chiếc xe, anh mở ra cửa ghế sau nhét người ngồi vào trong: “Không kịp rồi, lão Giang coi như vì chuyện đấu thầu của Giang thị cũng sẽ tạm thời chấp thuận việc hai chúng ta hẹn hò.”

Sầm Thanh trừng mắt, thở hổn hển nói: “Chờ ký hợp đồng xong thì phản đối nữa hả? Ông ấy không phải qua cầu rút ván chứ?”

“Ông ấy là người thế nào anh họ em rõ nhất.” Đoàn Sinh Hòa bảo Trần Hoài lái xe quay về khách sạn, “Đừng nghĩ tới ông ấy nữa, anh có cách, em suy nghĩ xem lát nữa muốn ăn gì.”

“Em muốn ăn đồ ngon, anh nói em nghe đi anh có cách gì.” Sầm Thanh quấn lấy anh hỏi han, “Có phải liên quan tới việc lần trước lấy lại Hòa Duyệt một cách thuận lợi không?”

Đoàn Sinh Hòa gật đầu, đưa bản ghi chép trò chuyện của anh và Liễu Tích Minh cho Sầm Thanh xem: “Anh tìm được tên lừa đảo rồi, cho hắn chút tiền, bảo hắn nói bát tự của em càng hợp với anh hơn cũng không phải việc gì khó.”

Sầm Thanh lướt xem bản ghi chép trò chuyện: “Chính là tên lừa đảo nói anh không thể mang họ Giang, còn xúi giục Giang Hồng Tự ly hôn với dì sao?”

“Phải.”

Sầm Thanh trả lại di động cho anh, hỏi: “Vậy anh hỏi rõ xem tại sao hắn xúi giục ba anh ly hôn với mẹ anh?”

Nếu là một kẻ lừa đảo, thế thì không biết hiện tượng thiên văn bói toán gì đó, chỉ có khả năng bị người khác thu mua, thay người ta làm việc.