Trong phòng riêng sôi trào, không cách nào bình tĩnh nữa.
Vô luận là bác cả hay là bác Ba, tất cả đều lật mặt.
Bởi vì thân phận trạng nguyên của tôi thật sự quá khoa trương, điều này có nghĩa là tiền đồ tốt, trong tương lai không giàu sang cũng phú quý.
Thậm chí, tôi sẽ trở thành tinh anh cấp quốc gia, cũng chính là người trong mắt họ hàng không thể chạm tới.
Gia tài ngàn vạn vạn của ba mẹ tất nhiên đáng giá nịnh nọt, nhưng thân phận trạng nguyên tỉnh tôi càng đáng khen ngợi.
“Tiểu Nhược quá lợi hại, Bác Ba đã sớm nói, tương lai ngươi có thể làm rất nhiều mà, thật tốt quá!” Bác Ba nhân cơ hội này mà xông tới kéo tay tôi.
Tôi vẫn mỉm cười, bà ấy lại chỉ vào Chu Tố Tố mắng: “Con nhìn lại mình xem, nhuộm tóc xanh giống như cóc chết, mẹ từ nhỏ đã bảo con học tập chị Tiểu Nhược, con không nghe!”
Chu Tố Tố không dám ủy khuất, cô ấy cũng theo bản năng muốn khen ngợi tôi.
“Chị Nhược quá lợi hại!” Chu Tố Tố lộ ra nụ cười không phù hợp với tuổi này.
Bác cũng tới, muốn ôm tôi.
Tôi lập tức né tránh, sợ bác hun chết.
Bác ta khựng lại một chút, tiếp theo giơ ngón tay cái lên với tôi: “Tiểu Nhược thật tuyệt vời, phần mộ tổ tiên Chu gia chúng ta thật sự là bốc khói xanh, bác nhất định phải làm một con heo sữa nướng cho lão tổ tông nếm thử!”
Chúng thân thích đều nở nụ cười, Chu An Hoa cười theo.
Thúc công cười đến răng giả rụng hết.
Ba mẹ tôi và Chu Diệp cười không nổi, toàn thân cứng đờ.
Lần này là hoàn toàn cứng đờ.
Nhưng ba mẹ rất nhanh đã phản ứng lại, nở nụ cười, thật sự mười ba năm qua họ chưa từng cười với tôi: “Con xem chúng ta đều khiếp sợ đến choáng váng, con là con gái ngoan của chũng ta, thật tốt quá, thật tốt quá!”
Mẹ tôi bước một bước tới, cũng muốn ôm tôi, tôi cũng né tránh.
Bà ấy cũng không ngại mất mặt, quay đầu kéo tay một vị giáo viên, khoe khoang: “Anh à, chúng tôi giáo dục con bé tốn rất nhiều tiền và công sức, các anh có muốn mời phóng viên đến phỏng vấn chúng tôi hay không?”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể dạy ra một trạng nguyên tỉnh, không hề dễ đâu nha.” Ba tôi phụ họa.
“Câm miệng, câm miệng cho tôi!” Chu Diệp phát điên ngay tại chỗ.
Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận, cầm tách trà đập bừa bãi.
“Tôi không tin, tuyệt đối không tin, các người lừa tôi!” Cô ta vừa khóc vừa đập đồ, người thân vội vàng giữ cô ta để tránh làm các thầy cô sợ hãi.
Chu Diệp bị giữ lại còn đang giãy dụa, miệng ác độc mắng: “Chu Nhược, mày chính là người thiểu năng trí tuệ, mày là đồ não tàn, mày dựa vào cái gì liền có thể là trạng nguyên tỉnh, mày nên đi chết đi, chết đi!”
Khuôn mặt của họ hàng đã thay đổi, các giáo viên cũng không thể cười được nữa.
Tôi thờ ơ lạnh lùng, Chu Diệp, cô thật thảm hại.
20
Trò hề kết thúc, tôi đưa các giáo viên xuống cầu thang.
Người thân đi theo sau tôi, khách khí đến không chịu nổi.
Ta đã trở thành nhân vật trung tâm của Chu gia.
Một lát sau, mẹ tôi xuống một mình, còn đuổi người thân đi.
“Tiểu Nhược à, ba con còn đang an ủi em gái con, mẹ xuống đây nói chuyện với con.” Mẹ tôi cố gắng nắm lấy tay tôi.
Tôi hất đi: “Có gì thì nói đi.”
Mẹ tôi sắc mặt khẽ biến đổi, nhưng vẫn nặn ra tươi cười: “Con không cần như vậy mà, mẹ kỳ thật cũng yêu con, đồ ăn chỗ ở, còn có học phí, không phải đều là chúng ta cho sao.”
“Nói trọng điểm.” Tôi thiếu kiên nhẫn.
Mẹ tôi cân nhắc nói: “Con không cần quá khinh bỉ như vậy, tha thứ cho chúng ta đi, chúng ta cùng đi tỉnh thành sống, con là trạng nguyên tỉnh, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc cho con, để con đi học đại học...”
“Không đi, em gái không cho con ở biệt thự.” Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ tôi.
“Em gái con chính là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhất, chúng ta sẽ khuyên con bé cho con ở biệt thự.” Mẹ tôi đảm bảo với tôi.
“Mấy người có vẻ như vẫn luôn chiều chuộng cô ta, mấy người có phải đã quên hay không, tôi và cô ta sinh ra cùng một ngày, ta không thể được cưng chiều sao?”
Tôi hỏi rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.
Mẹ tôi nhất thời câm lặng, lại kéo tay tôi: “Con đương nhiên cũng là con của mẹ, mẹ rất yêu con, sau này con cùng em gái ở chung...”
“Ở chung không được, hoặc là tôi ở biệt thự, hoặc là cô ta ở biệt thự, chọn đi.” Tôi đã cho mẹ tôi một sự lựa chọn.
Bà ấy ngẩn người, cũng không có lựa chọn nào khác, ngược lại tức giận: “Chu Nhược, mày có ý gì? Mày có thể thi đỗ trạng nguyên cũng có công lao của bọn tao, là bọn tao cho mày đọc sách, nuôi mày lớn lên, mày nhất định phải tức giận bọn tao sao?”
Tôi lắc đầu, cỏ lẽ tôi không cần phải nói bất cứ điều gì nữa.