Cậu mơ thấy kiếp trước lúc người Tôn gia đem thi thể Tôn Trúc chuyển về Thư Thanh Viện, cả nhà cực kỳ bi thương, không ai có thể tiếp nhận được sự thật là Tôn Trúc đã chết.
Một năm sau đó, Thư Thanh Viện hoàn toàn chìm trong không khí đau thương, cho đến khi Tôn Hi thành thân, Thư Thanh Viện mới có một chút vui mừng… Dần dần mọi người cũng thoát khỏi không khí bi thương, nhưng không nghĩ tới hai năm sau bọn họ lại nhận được tin dữ của Tôn Hi.
Liên tiếp mất đi hai đứa con! Cha mẹ cậu bỗng chốc già đi rất nhiều.
Khi bọn cậu đuổi tới nhà chồng của Tôn Hi, thi thể của tiểu muội đã bị hoả táng! Bọn cậu chỉ có thể nhìn thấy một mộ phần.
Từ đó về sau, trong Thư Thanh Viện không còn không khí vui vẻ, cho đến khi cậu ngoài ý muốn đánh nát Trường Sinh Bài có được linh lực, cha mẹ mới một lần nữa tươi cười. Thân là người Tôn gia cậu vô cùng cực khổ! Không những phải luyện tập bí thuật mỗi ngày, mà còn phải dành thời gian học Âm dương chi thuật của Tôn gia, triệu hồi ra thần linh, ký kết khế ước, có được không ít đồng bạn, cũng ở giới huyền thuật tạo được danh tiếng nhưng không nghĩ tới cuối cùng kết cục lại là chết trong tay bạn tốt của mình.
Tôn Thư mơ thấy lời thề cuối cùng trước khi chết của mình thì liền bừng tỉnh lại.
Đột nhiên đối mặt với một đôi mắt không có tròng trắng, dọa cậu sợ tới mức nhảy dựng lên nhưng bởi vì thân thể quá béo, với sức lực một mình cậu căn bản là ngồi không dậy nổi nên cậu lại ngã ngữa ra giường.
"Tiểu bàn tử, ngươi triệu hoán bổn tọa là có thỉnh cầu gì?"
Chủ nhân của đôi mắt không có tròng trắng là đứa trẻ khoảng năm.. sáu tuổi, trong lòng ngực ôm một quả trứng lớn màu trắng! Trên người mặc quần áo màu đỏ hoa lệ, trên đầu thắt vô số bím tóc, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, biểu tình lại cực kỳ cao ngạo, lượn lờ ở giữa không trung. Dùng ánh mắt bễ nghễ* nhìn xuống Tôn Thư.
** Bễ nghễ là như ánh mắt của người trên cao nhìn xuống một nhân vệt có thân phận thấp kém)
“Ta triệu hoán ngươi?” Tôn Thư đầu đầy sương mù, cậu không phải đang ngủ sao? Triệu hoán đứa nhỏ này lúc nào? Chẳng lẽ cậu không cẩn thận trong lúc ngủ mơ đem người gọi tới.
Cậu tinh tế đánh giá đối phương, mắt của nó không có tròng trắng, không phải Quỷ tộc mà chính là Ma tộc.
Hơn nữa, cậu càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này thật quen mắt, đặc biệt đứa nhỏ này ăn mặc giống y như đúc với Ma tộc mà cậu ký kết khế ước.
Tôn Thư càng nhìn càng cảm thấy giống, cuối cùng cậu khẳng định đối phương chính là Ma tộc Khinh Hi kiếp trước ký kết khế ước với cậu.
Trong lòng cậu vui vẻ, muốn kêu tên đối phương, nhưng nghĩ lại tên này từ trước đến nay tính tình cao ngạo! Cho dù kêu ra tên của hắn, hắn cũng nhất định không nhận người quen, ngược lại sẽ sinh ra nghi ngờ cậu. Tựa như đời trước, phải trải qua rất nhiều chuyện hắn mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý cùng cậu ký kết khế ước bình đẳng.
Tôn Thư kìm nén vui sướng, biểu lộ thái độ nhận lỗi: “Thật là có lỗi, có thể là trong lúc ngủ mơ ta không cẩn thận triệu hồi ngươi tới.”
“Trong lúc ngủ mơ gọi ra?” Khinh Hi có chút ngoài ý muốn nheo mắt lại nhìn chằm chằm Tôn Thư! Tất nhiên là không tin lời cậu nói.
Nhưng mà lúc hắn bị gọi tới! Người này đúng thật là đang ngủ, quanh người cũng không bố trí trận pháp triệu hoán… Chẳng lẽ thật là không cẩn thận ở trong mơ gọi hắn ra?
Tôn Thư thái độ thành khẩn: “Đúng vậy.”
Khinh Hi hài hước nói: “Tiểu bàn tử! Ngươi có nghe qua mời ma thì dễ, tiễn ma thì khó chưa?”
Nếu đã gọi tới, muốn đưa ta trở về không dễ đâu. Ánh mắt Tôn Thư khẽ động! Cậu chính là muốn Khinh Hi ở lại… Ma tộc này pháp lực rất cao, có hắn trợ giúp quả thực là như hổ thêm cánh.
“Ngươi muốn thế nào?”
Ánh mắt Khinh Hi lạnh lùng: “Ngươi không sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi?”
Tôn Thư không trả lời.
Cậu hiểu tên Ma tộc này! Tuy rằng máu lạnh nhưng cũng cao ngạo đến mức khinh thường nhân loại có năng lực thấp hơn hắn.
Khinh Hi thấy sắc mặt Tôn Thư bình tĩnh, cảm thấy đặc biệt không thú vị, liền đem quả trứng lớn màu trắng vứt vào trong lồng ngực Tôn Thư: “Trứng của ngươi, trả lại cho ngươi.”