Tôn Thư phân phó Thi Diệc phái người theo dõi Nguyễn Trì Tranh rồi đến đại sảnh dùng cơm, nhìn thấy Quản Đồng mặt ủ mày ê ngồi trước bàn thở dài.
“Nương, ngài làm sao vậy?” Tôn Thư ngồi xuống bên cạnh nàng quan tâm hỏi.
Quản Đồng lấy lại tinh thần, cầm lấy đôi đũa: “Ta không có việc gì! Chúng ta dùng bữa sáng đi.”
Tôn Thư thấy bộ dáng nàng không giống không có việc gì: “Cha và đại ca đâu rồi?”
“Tiểu Trúc cùng Hi nhi đi học đường! Cha con….Ông ấy……” Quản Đồng thở dài: “Không có khẩu vị ăn sáng! Đến thư phòng đọc sách rồi.”
“Cha có phải gặp chuyện gì không, bằng không sao lại không có khẩu vị?” Quản Đồng muốn nói lại thôi.
“Nương cũng đừng giấu ta, nương như vậy sẽ chỉ làm ta càng sốt ruột.”
Quản Đồng thở dài: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là sáng nay cha ngươi và mấy người đại bá đi đến chổ tổ phụ nghị sự khi trở về, nhắc tới chuyện mượn pháp khí nhưng đại bá bọn họ lại nói cha ngươi hiện tại không dùng được pháp khí, cho nên còn muốn mượn một thời gian nữa……” Lúc trước nói là mượn mấy ngày liền trả! Hiện tại đã qua hai, ba tháng, không thấy bọn họ trả lại, việc này chứng tỏ bọn họ không muốn trả lại.
Tôn Thư sớm đoán được sẽ như vậy, vỗ vỗ mu bàn tay Quản Đồng: “Nương! Ngươi đừng lo lắng, đại bá bọn họ sẽ trả lại thôi.”
“Hy vọng là sẽ được như vậy.”
Tôn Thư cầm lấy chiếc đũa gắp cho Quản Đồng một khối khoai sọ: “Nương! Ăn sáng.”
“Ân.”
Tôn Thư ăn xong bữa sáng, mang theo mấy đĩa điểm tâm đi thư phòng gặp Tôn Tiền Thanh, nhìn thấy cha không có rầu rĩ không vui như cậu tưởng mới thả lỏng: “Cha! Dược liệu đều tìm được sao?”
Tôn Tiền Thanh buông sách: “Đã tìm được! Khi nào chúng ta chuẩn bị bắt đầu phao thuốc tắm?”
“Tốt nhất là buổi tối tất cả mọi người đều ngủ.” Tôn Thư nghĩ nghĩ, lại nói: “Chúng ta còn phải chuẩn bị một cái nồi sắt có thể chứa được người, đặt ở linh lò vừa ngâm vừa nấu.” “Được, đợi lát nữa ta lệnh cho Ô Tự đi chuẩn bị.” Tôn Tiền Thanh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Tôn Thư: “Tôn Thư! Ngươi tối hôm qua ở lại Tôn gia Nguyên Dực có biết không? Còn có Tôn đại Ô Tiểu sao không hồi Tôn gia cùng ngươi?”
“Nguyên Dực buổi tối hôm trước đã ra khỏi thành, mấy ngày nữa mới trở về! Cho nên ta định ở lại vài ngày sau mới trở về mà Tôn đại Ô Tiểu bọn họ qua mấy ngày nữa sẽ thành thân! Hiện tại đang vội vã chuẩn bị hôn sự.”
“Ân! Tôn đại bọn họ đã đến thời điểm thành thân, đến lúc đó ngươi hãy chuẩn bị hai hậu lễ cho bọn hắn, rốt cuộc bọn họ đã bồi ngươi nhiều năm như vậy.”
Tôn đại bọn họ chỉ là hạ nhân! Tôn Tiền Thanh cũng không có hỏi nhiều: “Đúng rồi, ta vừa mới trở về, nghe nói chuyện Trì Tranh, hắn hiện tại thế nào?” Tôn Thư thở dài: “Đã chết hai người người hầu, còn ăn ba mươi đại bản! Hiện tại nhốt người trong phòng không muốn ra gặp ta.”
Tôn Tiền Thanh than nhẹ một tiếng, nhíu mày nói: “Ta cảm thấy có người muốn hại Trì Tranh! Tôn Thư, ngươi cùng hắn quan hệ tốt như vậy, ngươi cũng nên cẩn thận một chút! Ta lo lắng người muốn hại hắn cũng sẽ thương tổn ngươi.”
Tôn Thư trong lòng nhảy dựng, hỏi: “Cha! Ngài sao lại cảm thấy có người muốn hại Trì Tranh?”
“Bọn họ tối hôm qua uống đến say mèm, người hầu Trì Tranh sao có thể còn đi Thư Ly Viện! Hơn nữa, còn có thủ vệ Thư Ly Viện, có thể tiến vào Thư Ly Viện, có thể thấy được là có người an bài tốt.”
Tôn Tiền Thanh híp híp mắt: “Ta đoán rằng bọn họ từ cửa hông rời đi trên đường có phải hay không bị người mê hoặc… Hoặc là có người bố trí trận pháp linh tinh huyền thuật, mới có thể làm cho bọn họ né tránh được thủ vệ tiến vào Thư Ly Viện.” Tôn Thư: “……”
Cha cậu vẫn rất khôn khéo.
Tôn Tiền Thanh đột nhiên cười: “Đúng rồi! Con thứ hai An Nhuận Bắc đại viện đại bá sắp thành thân.”
Tôn Thư nhướng mày, suy nghĩ không khỏi mà bay tới lúc Ô An Nhuận thành thân đời trước! Sau đó ý vị thâm trường cười: “Phải không? Vậy thật đúng là phải chúc mừng đường ca mới được.”