Tôn Tiền Cạnh thấy tất cả mọi người đều trầm khuôn mặt, than nhẹ một tiếng, nói: “Nếu sự tình là về sính lễ của Tiểu Nhược, vậy hẳn là từ Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ cùng Hắc đại gia ngầm giải quyết sẽ tương đối thỏa đáng, ta và Nhị đệ đều không tiện nhúng tay, vẫn là về trước.”
Hắn biết chuyện sính lễ giấu không nổi nữa, hơn nữa sự tình phát sinh quá đột ngột, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm dê thế tội mới được.
Hắc Tín lên tiếng ngăn cản: “Đại gia, chờ lão nô nói xong chuyện lại đi cũng không muộn.”
Tôn Thư trong lòng cười lạnh, Tôn Tiền Cạnh thật coi người khác là đồ ngốc, cho rằng người khác sẽ không biết hắn vội vã rời đi là muốn làm gì.
Tôn Tiền Cạnh trong lòng nhảy dựng, làm bộ trấn định hỏi: “Không biết Hắc đại gia còn muốn nói cái gì?” “Tất nhiên là bắt đầu nói mục đích ta tìm Tôn tộc trưởng cùng với tìm các ngươi tới Bặc Cẩm Viện.”
Hắc Tín nhìn hắn, dùng ngữ khí hồi ức nói: “Nhớ lúc chúng ta đi theo Tôn tộc trưởng tới Cao Lăng Thành, ước chừng mang theo ba mươi xe sính lễ, việc này Tôn tộc trưởng cùng Tôn quốc sư đều biết đến.
Ngày đó, bá tánh Cao Lăng Thành cũng chính mắt thấy chúng ta đem ba mươi xe sính lễ đưa vào Tôn gia, đại gia cùng nhị gia Nam Đại Viện đích thân tiếp thu.
Chuyện là là đại gia và nhị gia nói thông gia lão gia cùng thông gia phu nhân không ở trong phủ, nên các ngươi thay mặt nhận sính lễ.
Nhưng là, vừa rồi lão nô được biết thông gia lão gia không biết thi cốt long đinh cùng u quỷ sáo, cũng cho thông gia lão gia xem danh sách sính lễ, lại phát hiện sính lễ thiếu một bộ phận lớn.” Hắn híp lãnh lệ mắt nhìn chằm chằm Tôn Tiền Cạnh và Tôn Tiền Ly: “Đại gia, nhị gia, các ngươi có thể giải thích chuyện gì xảy ra sao?”
Tôn Tiền Cạnh và Tôn Tiền Ly ánh mắt né tránh, chột dạ đến không dám nhìn thẳng Hắc Tín, đang muốn tìm lấy cớ giải thích, liền nghe được Tôn Tiền Thanh lãnh sưu sưu nói: “Thu sính lễ cùng ngày, người phụ trách đưa sính lễ là quản sự, đại ca và Nhị ca, bọn họ nói với ta là người Hắc gia không muốn đưa sính lễ vào trong viện nhà ta.”
Lúc ấy, bọn họ còn tưởng rằng Hắc gia ghét bỏ nhi tử nhà mình, trong lòng đặc biệt tức giận, thì ra hết thảy đều là thân nhân nhà mình đang làm trò quỷ.
Tôn Tiền Cạnh và Tôn Tiền Ly tức khắc xấu hổ đến không mặt mũi đối mặt Tôn Tiền Thanh, phu nhân bọn họ cũng cúi đầu, ngại ngùng nhìn mặt những người khác. Quản Đồng ôn nhu khuôn mặt khó nảy lên tức giận: “Hắc đại gia nói đưa tới ba mươi xe sính lễ, chính là chúng ta lúc ấy chỉ nhận được mười hai xe do quản gia đưa tới.”
Buồn cười chính là, quản gia Tôn Tiền Cạnh còn giải thích với bọn họ mười hai xe sính lễ được coi là cát lợi.
Tôn Thư làm bộ hoàn toàn không hiểu, bộ dáng khϊếp sợ: “Sao, sao lại như thế này? Vậy, vậy còn mười tám xe sính lễ đều đi đâu?”
Đại sảnh lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
“Đây là nỗi bôi nhọ lớn, chúng ta lúc ấy yêu cầu đưa vào Thư Ly Viện, đại gia cùng nhị gia lại ngăn trở, chúng ta không thể cứ vậy xông vào. Để tránh nháo đến hai bên đều không thoải mái, cũng không thể đem sính lễ mang về, liền giao sính lễ cho đại gia và nhị gia.”
Hắc Tín lúc này là thật tức giận: “Còn có chính là, ta không chỉ phát hiện sính lễ đưa cho thông gia lão gia bị thiếu, mà còn phát hiện trong danh mục sính lễ của thông gia lão gia, sính lễ còn bị người đánh tráo.” Hắn lấy từ tay áo ra danh mục quà tặng hắn mang đến cho Tôn Tiền Thanh xem qua: “Thông gia lão gia, đây mới là sính lễ mà chủ tử cho các ngươi, mà ngươi lúc trước kêu quản gia đưa cho ta xem danh mục sính lễ căn bản không phải lão nô viết.”
Tôn Tiền Thanh tiếp nhận, nhìn danh mục dài gần một trượng tức giận đến đôi tay run lên: “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.”