Tôn Trúc và Tôn Hi từ học đường trở về, biết được mấy người Tôn Tiền Cạnh làm những chuyện như vậy vừa khϊếp sợ, thất vọng lại tức giận.
Sao cũng không nghĩ tới từ trước đến nay đối xử với nhà bọn họ không tồi lại làm ra chuyện như vậy, nhưng tức giận thế nào đi nữa, làm tiểu bối cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đối với trưởng bối, đành phải kiềm lửa giận giúp Tôn Thư đem nguyên liệu làm pháp khí phân ra chất lên xe.
Tôn Thư ở Thư Thanh Viện ăn cơm chiều, dưới ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ của người Nam Đại Viện, mang theo mười ba xe lễ vật rời khỏi Tôn gia.
Chưởng quầy bị lưu tại trên xe ngựa sớm đói đến bụng kêu ục ục, tiếp nhận bánh bao Thi Nguyên đưa cho, lập tức cắn từng miếng từng miếng, chờ nuốt vào một miếng bánh bao cuối cùng, mới nói: “Lục, Lục công tử, ta đã hoàn thành chuyện ngươi giao, ngươi có thể giải trừ khế ước cho ta không?” Tôn Thư nghe vậy, hơi hơi nâng mí mắt lên, cười như không cười nhìn hắn: “Chưởng quầy, ta khế ước là vĩnh cửu, không thể giải trừ.”
“Cái gì!” Chưởng quầy vừa tức vừa gấp lại không dám phản kháng.
“Ngươi chỉ cần không phản bội ta, khế ước sẽ không có tác dụng, ngươi vẫn giống ngày thường muốn làm cái gì liền làm cái đó. Ta biết ngươi không thích bị khống chế, nhưng mà chuyện ngươi hiện tại nên lo lắng là làm sao lấp liếm đi.”
Chưởng quầy đáy mắt hiện lên giật mình, lắp bắp hỏi: “Lấp, lấp liếm cái gì?”
“Ngươi nói với bọn Tôn Thế, muốn pháp khí của bọn họ để gán nợ là bởi vì bằng hữu ngươi cần pháp khí bắt đại yêu quái, tứ thúc của ta bọn họ lại không dễ lừa gạt, đến lúc đó bọn họ tất sẽ điều tra việc này, mà ngươi……” Tôn Thư nói tới đây, ngừng lại, chưởng quầy không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đã có thể nghĩ đến kết cục thê thảm: “Vậy, ta đây nên làm cái gì bây giờ, Lục công tử, ta là vì ngài làm việc, ngài không thể thấy chết mà không cứu a.”
Tôn Thư ý bảo hắn lại gần… Chưởng quầy đưa lỗ tai qua.
Tôn Thư nhỏ giọng nói.
Chưởng quầy càng nghe mày nhăn càng chặt, cuối cùng cắn chặt răng, đáp ứng chuyện này.
Tôn Thư thâm ý câu môi cười, bảo Thi Nguyên dừng xe cho chưởng quầy xuống. Chưởng quầy giống như bị ác quỷ truy đuổi, vừa xuống xe, lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Tôn Thư cười cười, lâm vào trầm tư.
Bây giờ sắp đến năm mới, để cho cha nương yên tâm trải qua năm mới đi.
Trở lại Hắc phủ, Tôn Thư liền nhìn thấy Hắc Nguyên Dực cùng Nỗ Mộc ngồi ở trong đại sảnh chơi cờ. Nỗ Mộc nhìn thấy Tôn Thư, lên tiếng cười: “Hắc tiểu tử, phu nhân ngươi đã trở lại.”
Hắc Nguyên Dực buông cờ đen trong tay, nhìn về phía cửa, nói với Tôn Thư đang đi vào: “Đã trở lại.”
Tôn Thư cảm thấy bọn họ là đang đợi mình về, không khỏi hơi hơi mỉm cười: “Các ngươi ăn cơm chiều chưa?”
“Ăn rồi.” Nỗ Mộc hỏi: “Ngươi về Tôn gia chất vấn chuyện sính lễ thế nào? Có lấy về sính lễ không?”
“Tất cả đều lấy về.” Tôn Thư đi đến một bên, để cho bọn họ nhìn thấy Thi Phó nâng một xe lại xe lễ vật vào sân.
Hắc Nguyên Dực nhẹ giọng nói: “Ngày mai bắt đầu luyện chế pháp khí.”
Tôn Thư gật gật đầu: “Được.”
Lúc trước vẫn luôn kéo dài, chính là lo lắng Tôn Tiền Cạnh lúc trả sính lễ, phải đối chiếu lại số lượng, cho nên, mới không vội làm pháp khí. Hắc Nguyên Dực lại nói: “Sắp nở.”
Tôn Thư ngẩn người.
Cái gì nở? Nỗ Mộc tò mò hỏi: “Nở? Cái gì sắp nở?”
Qua một hồi lâu, Tôn Thư mới hiểu được ý Hắc Nguyên Dực muốn nói, kinh ngạc nhìn y: “Ý của ngươi là quả trứng ta cho ngươi kia sắp nở?”