Hắc Nguyên Dực, Tôn Thư, Nỗ Mộc, Hắc Tín và Hắc Càn cùng nhau đi vào phòng bên cạnh thư phòng trong hậu viện.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy đại điểu khẩn trương nhìn chằm chằm quả trứng trong ổ, vỏ trứng đã vỡ ra một cái khe rộng bằng một cái móng tay.
Hắc Tín kích động kêu lên: “Tiểu thiếu gia sắp ra rồi, sắp ra rồi.”
Đáy mắt Hắc Càn cũng thêm vài phần khẩn trương.
Tôn Thư bị bọn họ ảnh hưởng cảm xúc, cũng chờ mong hài tử nhanh ra đời.
Đại điểu quái hướng Hắc Tín phát ra ‘pi’ một tiếng, ý bảo hắn không được lên tiếng, bằng không sẽ dọa đến hài tử trong trứng.
Hắc Tín vội vàng che miệng lại, đi ra ngoài, nhỏ giọng nói với Thi Phó canh giữ ở ngoài phòng: “Chuẩn bị tốt nước ấm, đợi lát nữa tiểu thiếu gia sẽ ra cần nước ấm tắm rửa.”
Đại điểu quái thấy thế, lập tức mở cánh, quạt cho Nỗ Mộc một cái.
Nỗ Mộc cả kinh, nhanh chóng lui lại mấy bước né tránh đại điểu quái công kích, hạ giọng hỏi: “Đây là trứng gì a? Là trứng của con chim này sao?”
“Nhi tử của ta.” Hắc Nguyên Dực nhẹ giọng nói.
Tôn Thư: “……”
Người này thật đúng là xem trứng này thành con mình a?
“Nhi tử của ngươi?” Nỗ Mộc hơi hơi cao giọng, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Hắc Nguyên Dực, sau đó liền cười, vỗ bờ vai của y nói: “Hắc tiểu tử, không nghĩ tới ngươi mà cũng nói đùa, cưới vợ xong tính tình đều thay đổi.”
Hắc Nguyên Dực mặt vô biểu tình nhìn hắn.
Nỗ Mộc thấy y vẻ mặt nghiêm túc, mi gian hiện lên một mạt chần chờ: “Đây… Đây thật là con ngươi?” Đột nhiên ‘tách’ một tiếng, khe hở trên vỏ trứng lớn hơn một chút.
Mọi người lập tức lên tinh thần, tập trung nhìn chằm chằm quả trứng, nhưng nửa nén hương qua đi, quả trứng vẫn không có phản ứng.
“Sao còn chưa ra?” Hắc Tín có điểm sốt ruột.
Nỗ Mộc hỏi lại hắn: “Ngươi gặp qua thai phụ nào một chút liền sinh hài tử sao?”
Hắc Tín nghẹn lời.
Nỗ Mộc trấn an hắn: “Đừng có gấp, phải để nó chính mình chậm rãi nứt vỡ vỏ trứng mới được, như vậy mới có thể chứng minh nó là khỏe mạnh.”
Hắc Tín gật gật đầu.
Ước chừng lại qua nửa nén hương, vỏ trứng lại lần nữa phát ra ‘tách’ một tiếng, cái khe lại lớn thêm vài phần, sau đó mỗi một nén hương, khe hở liền sẽ căng lớn một chút, thẳng đến nửa canh giờ sau, ‘bang’ một tiếng, vỏ trứng rốt cuộc tách ra hai nửa, lộ ra một bé con ướt ướt, trắng nõn đáng yêu, nhưng lại so trẻ con bình thường lớn hơn một vòng, giống như đã được năm tháng. Tôn Thư kinh ngạc cảm thán, thật là một bé con xinh đẹp nha.
“Tiểu thiếu gia ra rồi, tiểu thiếu gia ra rồi.” Hắc Tín hưng phấn bế hài tử lên đem nước ấm đã chuẩn bị tốt tới rửa sạch sẽ.
Hắc Càn cũng đặc biệt cao hứng một bên cuốn tay áo lên, một bên ngồi xổm xuống hỗ trợ nâng hài tử.
Bé con thực ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, dùng mắt to đen bóng tò mò nhìn mọi người, ánh mắt khi dừng tại Hắc Nguyên Dực và Tôn Thư, đột nhiên há miệng cười khanh khách.
“Tiểu thiếu gia cười.” Hắc Tín cười tủm tỉm bế hài tử lên, dùng linh lực hong khô nước trên người hài tử, lại dùng chăn nhỏ đã chuẩn bị hồi sáng bao lại, sau đó ôm đến trước mặt Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực hơi hơi giơ lên khóe miệng lãnh ngạnh, khó ngậm được nhàn nhạt ý cười, nâng ngón tay thon dài lên chạm chạm khuôn mặt bé con. Tôn Thư chuyển mắt nhìn Hắc Nguyên Dực, tươi cười nhạt như gió nhẹ làm cậu không khỏi nhìn đến thất thần.
Người nam nhân này thích hài tử như vậy?
Nỗ Mộc cười vang nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật giống phụ thân nó.”
Tôn Thư kỳ quái nói: “Sư phụ, ngươi đã gặp qua phụ thân nó?”
Ngay cả cậu cũng không biết phụ thân của bé con là ai, Nỗ Mộc sao lại biết?
Nỗ Mộc cho cậu một ánh mắt xem thường, chỉ chỉ Hắc Nguyên Dực: “Vừa rồi Hắc tiểu tử không phải nói bé con là con của hắn sao? Vậy phụ thân nó còn không phải là hắn.”
Tôn Thư: “……”
Hắc Tín cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, bộ dáng tiểu thiếu gia cùng chủ tử khi còn nhỏ thật giống như đúc.”
Tôn Thư cảm thấy Hắc Tín muốn tiểu thiếu gia đến điên rồi.
Trong trứng nở ra hài tử, làm sao lại giống Hắc Nguyên Dực.