Hắc Nguyên Dực dùng sức kéo áo choàng của cậu xuống quải đến y câu thượng, rồi sau đó, cân nhắc xem làm cách nào bế người lên giường, nhưng mà rốt cuộc thân thể Tôn Thư quá lớn, cánh tay y nhiều nhất chỉ có thể ôm lấy một nửa người cậu, một nửa kia nếu ôm không hết, sẽ dễ dàng ngã xuống. .
“Ngươi nhanh lên, ta lạnh.” Tôn Thư không có áo choàng giữ ấm, nhịn không được run lên.
Hắc Nguyên Dực nắm lấy cổ tay phải của cậu, lại ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân phải, bỗng nhiên, dùng lực nâng người ném lên trên giường.
.
Trước mắt Tôn Thư bỗng nhiên trời đất quay cuồng, ngay sau đó, người đã bị ném lên giường, may mắn đệm chăn đủ dày, nếu không thì có cậu chịu.
.
“Thoát y.” Hắc Nguyên Dực nhẹ giọng nói.
.
“Ta không thoát.” Tôn Thư gian nan chuyển động thân thể vào bên trong.
Trán Hắc Nguyên Dực gân xanh nổi lên, là y tiêu hao linh lực giúp cậu bức trùng cổ ra, cậu lại không tình nguyện như vậy, chẳng lẽ là sợ đau?
.
Y híp híp mắt: “Ngươi sợ đau?”
.
Nhớ rõ Nỗ Mộc có nói qua trong quá trình giải cổ sẽ thập phần thống khổ, người này khẳng định là sợ đau. Khuôn mặt mập mạp của Tôn Thư vừa đỏ vừa nóng, nổi giận nói: “Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sợ đau đi.”
.
Đến bây giờ cậu vẫn như cũ nhớ rõ ràng cảm giác lần đầu tiên hai người hoan ái ở đời trước.
.
Hắc Nguyên Dực nhướng mày: “Ngươi đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt thôi.”.
Đời trước thời gian ngắn nhất cũng mất nửa canh giờ, hơn nữa, người nam nhân này bình thường đều không chỉ muốn một lần.
.
Hắc Nguyên Dực kiên nhẫn có hạn, trực tiếp qua đi cởϊ qυầи áo cậu.
“Hắc Nguyên Dực, ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung?” Tôn Thư tức giận nhào tới Hắc Nguyên Dực, đè người dưới thân, tùy tay cầm lấy gối đầu ném tới trên người Hắc Nguyên Dực: “Ngươi sao gấp gáp như vậy? Không thể chờ ta ốm bớt lại làm cái kia sao? Ta hiện tại béo như vậy, ngươi như thế nào hạ thủ được?” .
Hắc Nguyên Dực bị cậu đánh thành ngốc, trong lúc nhất thời, không rõ ý tứ những lời cậu nói.
Lúc này, một tờ giấy trắng từ không trung rớt xuống, dừng ở trên mặt Hắc Nguyên Dực.
.
Tôn Thư ngẩn người: “Đây là cái gì?” Cậu cầm lấy vừa thấy, mặt trên viết các bước, bởi đời trước giải qua cổ, cho nên cậu biết đây là trình tự giải cổ.
.
Hắc Nguyên Dực trầm giọng giải thích: “Đây là trình tự giải cổ Nỗ Mộc cho ta, hắn muốn ta đêm nay bắt đầu giải cổ cho ngươi.”
Tôn Thư tức giận trừng mắt với y: “Nếu muốn giải cổ, sao ngươi vừa rồi còn muốn cái kia.”
.
“Cái nào?” Hắc Nguyên Dực không rõ nguyên do.
.
“Ngươi muốn ta cởϊ qυầи áo.”
.
“Là Nỗ Mộc nói phải cởϊ qυầи áo mới có thể nhìn thấy sâu từ đâu chui ra.”
.
Tôn Thư rất nhanh liền hiểu rõ chuyện từ đầu đến cuối: “Sư phụ, tên hỗn đản này, thế mà lừa gạt người ngoài nghề, khi bức trùng cổ căn bản không cần cởϊ qυầи áo, chỉ cần bức cổ trùng hướng đầu ngón tay ta là được, nó sẽ chui ra từ đầu ngón tay ta, ngươi xem, trên giấy trình tự được miêu tả rành mạch.” .
Hắc Nguyên Dực nghe ngữ khí cậu chắc chắn, liền biết mình bị Nỗ Mộc lừa.
Bất quá, cũng chỉ thêm một bước cởϊ qυầи áo, Tôn Thư cần gì phải kích động như vậy? Còn nói y muốn bá vương ngạnh thượng cung?
Hắc Nguyên Dực nhịn không được hỏi: “Vừa rồi lúc ta muốn ngươi cởϊ qυầи áo, ngươi suy nghĩ cái gì?”
.
Mặt Tôn Thư lại lần nữa vừa đỏ vừa nóng lên, lúng túng nói: “Không có gì, chúng ta nhanh bức cổ trùng ra đi.”
Hắc Nguyên Dực không định buông tha cậu: “Không phải là ngươi cho rằng ta muốn ngươi đi?”
Tôn Thư đánh chết cũng không thừa nhận: “Không có.”
Đáy mắt Hắc Nguyên Dực hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Ngươi xác định ngươi không nghĩ như vậy?”