Trước kia con rể phi thường tôn trọng hắn, sao hôm nay lại thất lễ như vây.
.
Ô Mẫn vội vàng đuổi theo: “Tử Đỉnh, Tử Đỉnh, từ từ đợi ta.”
Ô Sở thật sự không có mặt mũi ở lại, cũng đi theo rời đi.
.
Tang Đông Di vội vàng hô: “Tiểu Sở, Tiểu Sở, ngươi đi đâu?”
.
Tôn Tiền Cạnh đen mặt cả giận nói: “Đi, đều đi hết cho ta, có giỏi thì đừng trở về.”
*
Hắn nổi giận đùng đùng lôi kéo Tang Đông Di đi vào Thư Cạnh Viện, cũng lệnh cho hạ nhân đóng cửa lại, không cho mọi người nhìn nhà bọn họ mà chê cười.
*
Tôn Tiền Ly cùng Tôn Tiền Bân liếc nhau, sau đó, từng người trở về viện của mình.
Tôn Tiền Thanh cũng mang theo con cái nhà mình trở lại Thư Thanh Viện.
*
Tôn Hi thắc mắc nói: “Ta nghe hạ nhân nói Mẫn tỷ tỷ cùng Tử Đỉnh tỷ phu muốn ở Tôn gia mấy ngày, sao hôm nay vừa tới đã muốn đi.” *
Tôn Thư ánh mắt lóe lóe. Xem ra nhân sâm cậu đưa có hiệu quả.
Nhớ rõ đời trước khi năm mới, Tôn Tiền Cạnh ở trước mặt bọn họ vẫn luôn không ngừng khen Lục Tử Đỉnh đưa ngọc Phật có bao nhiêu tốt, kỳ thật cũng là ngọc phật giá trị khoảng trên dưới một ngàn lượng, lại đem con rể khen đến trời cao, lúc ấy, cha vợ con rể quan hệ tốt đến làm người thật ngưỡng mộ.
*
Cho nên, cậu tặng riêng một nhánh nhân sâm giá trị quý hơn ngọc Phật cho Tôn Tiền Cạnh. Bởi vì cậu tính chuẩn Tôn Tiền Cạnh sẽ cho rằng cậu đưa nguyên liệu cực phẩm, sau đó khi mở hộp quà ra, nhìn thấy chỉ là một nhánh nhân sâm, nhất định sẽ rống cổ lên mắng cậu keo kiệt, tuy rằng không phải mắng Lục Tử Đỉnh, nhưng người nghe có ý, cảm tình giữa cha vợ và con rể cũng theo đó tạo thành vết nứt. *
Tôn Trúc nhẹ nhàng gõ gõ đầu Tôn Hi: “Tiểu Hi muội muội, ngươi có thể đừng chuyện gì cũng tò mò hay không.”
*
“Ta chỉ nói mà thôi, cũng không biết An Nhuận đường ca sau khi đem chuyện nói cho tằng tổ phụ, tằng tổ phụ sẽ xử lý Sở ca ca như thế nào.”
.
Tôn Trúc trêu ghẹo nàng: “Muốn đưa ngươi đến trước mặt tằng tổ phụ hỏi xem xử lý Tam ca như thế nào không?”
*
Tôn Hi nhanh chóng lắc đầu: “Ta mới không thèm đi gặp tằng tổ phụ.”
Đang chờ bọn họ trở về Quản Đồng lập tức hỏi: “Biết bọn họ vì cái gì đánh nhau rồi sao?”
*
Tôn Hi đơn giản nói một lần.
Tôn Tiền Thanh thở dài: “Không liên quan chuyện của chúng ta, vẫn là không nên để ý thì tốt hơn.”
*
Gần đây, hắn cùng huynh đệ khác là càng ngày càng xa cách, nếu tùy ý xen vào, chỉ sợ là rước lấy một thân tanh, vẫn là cái gì không cần lo thì không lo. *
Tôn Trúc gật gật đầu: “Ta đồng ý với cha.”
Tôn Thư không phát biểu ý kiến, bất quá, khi cậu ăn xong cơm chiều chuẩn bị rời đi, lại nhận được tin tức Ô Sở ở tửu lầu uống rượu gây gổ cùng người khác, sau đó bị người hủy đi linh điền.