Tôn Thư vừa lên xe ngựa, liền muốn khuyên Tôn Trúc không nên đồng ý đề nghị của Tôn Ngọc.
Còn chưa mở miệng đã bị Tôn Trúc giành nói trước: “Tiểu Nhược, Tiểu Hi, ta hy vọng các ngươi không đem chuyện nhiệm vụ mà Tôn Ngọc đề nghị nói cho cha mẹ.”
.
Nếu bị cha mẹ biết, khẳng định sẽ phản đối hắn tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng hắn không muốn cứ như vậy từ bỏ, huống chi hắn đã là người trưởng thành, có năng lực gánh vác tất cả hậu quả, cũng có năng lực nuôi được gia đình này.
.
Tôn Thư: “……”
.
Nếu khi không có chứng cứ, cậu nói với đại ca đề nghị của Tôn Ngọc thật ra là một cái bẫy, đại ca khẳng định sẽ không tin, Tôn Ngọc là một người ‘hảo tâm’, làm sao có thể ác độc tính kế hại người.
*
Tôn Hi vẻ mặt lo lắng: “Đại ca, ngươi không có kinh nghiệm, ta sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” *
Tôn Trúc xoa xoa đầu nàng: “Vì ta không có kinh nghiệm mới muốn đi hấp thụ kinh nghiệm, nếu ta vì nguy hiểm mà không đi, ta đây cũng không cần phải đi ra ngoài rèn luyện, bởi vì rèn luyện cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm, mà ta không thể chờ mãi ở trong nhà đúng không, cho nên, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
*
Hắn nhìn về phía Tôn Thư từ túc lên xe chưa từng nói lời nào: “Tiểu Nhược, sao ngươi không nói lời nào?”
*
Tôn Thư thở dài: “Tất cả đều bị ngươi nói hết, ta còn có thể nói cái gì?”
.
Tuy rằng rất muốn nói Tôn Ngọc vì đố kỵ năng lực của hắn mạnh nên muốn hại hắn, nhưng nói ra, bọn họ sẽ tin tưởng sao?
*
Tôn Trúc cười khẽ: “Ngươi cũng lo lắng cho ta sao?”
Tôn Thư cho một ánh mắt xem thường: “Biết thì tốt”.
*
Tôn Hi lay lay cánh tay Tôn Trúc làm nũng nói: “Đại ca, ngươi xem Nhị ca cũng lo lắng ngươi, hay là ngươi đừng đi nữa.” *
Tôn Trúc bất đắc dĩ cười: “Các ngươi a……”
Tôn Thư cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên lóe lóe, cảm thấy đại ca cùng bọn Tôn Tiền Bân đi làm nhiệm vụ chưa chắc không phải là một chuyện tốt: “Ta lo lắng an nguy của đại ca chứ không phản đối hắn cùng thúc thúc đi làm nhiệm vụ.”
*
“Ngươi không phản đối ta đi?” Tôn Trúc kinh ngạc nhướng mày.
*
“Ân.” Tôn Thư hơi hơi mỉm cười: “Lúc này đây nhiệm vụ vừa lúc có thể cho đại ca hảo hảo mà hấp thụ kinh nghiệm, đại ca mới có thể nhớ kỹ, mới không làm mình bị thương, cho nên ta sao có thể phản đối đại ca đi đây.”
*
Tôn Trúc ngẩn người, sao hắn lại cảm thấy lời nói của đệ đệ mình là có ẩn ý.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa về tới Hắc phủ. Tôn Thư xuống xe, bảo Thi Nguyên lấy hòm thuốc của cậu tới đây, nói với Tôn Trúc: “Đại ca, các ngươi đợi một chút, ta có một ít đồ vật phải đưa cho ngươi.” *
“Ân, được”. Tôn Trúc và Tôn Hi cũng xuống xe.
Tôn Hi nhìn nhìn Hắc phủ: “Nhị ca, ngươi thành thân lâu như vậy, ta còn chưa đến thăm qua phủ đệ của ngươi.”
*
Tôn Thư nao nao, xác thật chưa đưa người nhà đến thăm nơi này, ngay cả đời trước, cậu cũng không mời cha mẹ tới Hắc phủ: “Vậy các ngươi muốn ở lại nơi này của ta ăn cơm trưa hay không.”
*
Tôn Hi lắc đầu: “Cha mẹ còn ở nhà chờ chúng ta, để hôm khác lại đến.”
*
“Được, mấy ngày tới, ta lại mời các ngươi đến đây chơi.”
*
Không bao lâu, Thi Nguyên cầm hòm thuốc của Tôn Thư đi ra.
Tôn Thư từ hòm thuốc lấy ra một cái túi nhỏ chỉ có 2 viên thuốc nhỏ đưa cho Tôn Trúc: “Khi cùng tứ thúc đi làm nhiệm vụ, thì đeo cái túi nhỏ này trên cổ.”
*
Tôn Trúc mở túi ra ngửi ngửi, lại không ngửi ra được bất kỳ vị dược nào: “Đây là đan dược gì?” *
Tôn Thư cười nói: “Chỉ là nâng cao tinh thần, lúc đi làm nhệm vụ nhất định phải đeo ở trên người, bằng không ta sẽ đem chuyện này nói cho cha mẹ.”
*
“Được.” Tôn Trúc đeo cái túi nhỏ lên cổ: “Bọn ta về đây.”
Tôn Thư nhìn theo xe ngựa rời đi, thẳng đến nhìn không thấy xe ngựa mới lạnh lùng hừ một tiếng. Cậu hiện tại càng thêm khẳng định đời trước cái chết của đại ca chắc chắn có liên quan đến Tôn Ngọc, đáng tiếc lúc này đây Tôn Ngọc đã tính sai.
*
Tôn Thư híp híp mắt, xoay người đi vào Hắc phủ.
Trong đại sảnh, Hắc Tuyển Rực đang cùng Hắc Càn nói chuyện nhìn thấy Tôn Thư đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã trở lại.”
*
Y đứng dậy đi tới cửa, vươn tay ra với Tôn Thư.
Tôn Thư ngẩn người.
Thi Nguyên đại khái đoán được Hắc Nguyên Dực muốn làm gì, liền đem tay của Tôn Thư giao cho y. Hắc Nguyên Dực nắm tay Tôn Thư ngồi vào ghế trước bàn cơm.
Tôn Thư thụ sủng nhược kinh nhìn Hắc Nguyên Dực.
Người này sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?
*
Hắc Càn cũng thực kinh ngạc với hành động của Hắc Nguyên Dực, biểu tình có chút ngây người.
*
Hắc Nguyên Dực nói với Hắc Tín đang đứng một bên: “Ăn cơm.”
*
“Dạ.” Hắc Tín cười tủm tỉm đi ra đại sảnh đến sau bếp gọi người mang đồ ăn lên.
Hắc Càn do dự một chút, đi theo Hắc Tín ra ngoài, sau đó gọi người lại: “Tín bá.”
*
Hắc Tín xoay người: “Tiểu Càn, có việc?”
Hắc Càn mặt lộ vẻ xấu hổ: “Không có việc gì, chỉ là muốn nói chút chuyện của chủ tử và phu nhân.”
*
Hắc Tín đại khái hiểu hắn muốn nói gì, cười hỏi: “Có phải kinh ngạc hành động vừa rồi của chủ tử hay không?”
*
“Ân.” Hắc Càn chưa bao giờ thấy chủ tử chủ động với ai như thế, càng chưa từng gặp qua chủ tử đỡ ai, ngay cả thân nhân cũng chưa từng có. *
Hắc Tín cười nói: “Hiện tại ngươi hẳn là nhìn ra được chủ tử không phải là tự ép buộc mình?”
*
Hắc Càn: “……”
*
Hắc Tín vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hiện tại sắp ăn cơm trưa, ngươi thay ta đi tìm tiểu thiếu gia trở về.”