Tôn Trúc nghĩ đến tình cảnh lúc đó, đến giờ vẫn nhịn không được run rẩy: “Nó mở mồm to toàn máu ra, cắn về phía ta, ta muốn trốn, nhưng thân thể quá đau bò không nổi. Khi ta cho rằng mình chết chắc rồi, nó đột nhiên dừng lại, ở trên người ta ngửi lại ngửi, ngay sau đó, nó đột nhiên lui ra phía sau hai bước rồi nôn ra.”
*
“Nôn ra?” Tôn Tiền Thanh, Quản Đồng cùng Tôn Hi nghi hoặc nhìn hắn.
Tôn Thư hơi hơi gợi lên khóe môi.
Tôn Trúc gật gật đầu: “Ân, nó nôn ra, ngay cả thi thể mới vừa ăn vào đều nôn ra.”
Tôn Tiền Thanh kỳ quái: “Chẳng lẽ nó ăn quá nhiều nên no căng?”
.
Tôn Trúc không trả lời vấn đề này, nói tiếp: “Ta nhân lúc nó nôn đến lợi hại, nhanh chóng đứng dậy trốn đi, người mới vừa chạy ra khỏi núi liền gặp năm người của nhóm chúng ta chạy tứ tán, bọn họ không nói hai lời liền vây lại công kích ta.” *
Tôn Hi cả giận nói: “Những người này quá đáng giận, lúc này thế mà còn nghĩ muốn gϊếŧ ngươi, đại ca, sau đó thế nào? Ngươi gϊếŧ bọn họ?”
.
Tôn Trúc lắc đầu: “Bọn họ linh giai cao hơn ta, ta không phải đối thủ của bọn họ, may mắn ta nhiều pháp khí, đặc biệt pháp khí Tiểu Nhược cho ta rất lợi hại, một lần liền đánh ngã hai người, sau đó ba người còn lại bị đại yêu quái đuổi theo nuốt lấy, cả người bị ta đả thương đều nuốt vào trong bụng.”
.
Tôn Hi đập chân kêu lên: “Nuốt rất tốt.”
.
Quản Đồng nhướn mày: “Tốt chỗ nào? Đại yêu quái nuốt người hầu xong sẽ ăn đại ca ngươi.”
*
“Đúng vậy, đại yêu quái sau khi ăn người hầu liền lập tức quay đầu muốn cắn ta.” Tôn Trúc hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái miệng rộng đầy máu kia, liền cảm thấy dạ dày không thoải mái, miệng kia há to ngoài đáng sợ ra, còn thập phần thối, đặc biệt là khi tới gần hắn, có thể ngửi được từ trong lỗ mũi của nó thở ra mùi thối của thi thể: “Chính là, khi nó tới gần ta, lại nôn ra.” *
Tôn Hi kỳ quái: “Sao lại nôn ra? Đại ca, ngươi không tắm sao?”
*
“Hai ngày lên đường không có tắm, bất quá, lúc ấy không tắm lại không chỉ có một mình ta, cho nên ta không cho rằng đây là nguyên nhân.”
.
Tôn Tiền Thanh hỏi: “Vậy ngươi cho rằng vì sao nó lại nôn?”
Tôn Trúc sờ sờ cái túi nhỏ treo ở trên cổ, nhìn về phía Tôn Thư nói: “Ta nghĩ Tiểu Nhược có thể trả lời vấn đề này.”
*
Cả nhà vừa nghe liền nhìn về phía Tôn Thư.
Tôn Thư vẻ mặt mờ mịt nhìn Tôn Trúc: “Ta? Ta như thế nào biết đại yêu quái vì sao lại nôn a.”
*
Tôn Hi nói: “Đúng vậy, Nhị ca sao có thể biết nó sẽ nôn.”
“Bởi vì ta cảm thấy đại yêu quái là ngửi được dược vị trong túi của ta nên mới nôn, trừ bỏ cái này, ta nghĩ không ra nguyên nhân khác.” Tôn Trúc từ sau khi thoát chết vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. .
Tôn Thư cười nói: “Đại ca, ta cho ngươi chỉ là dược nâng cao tinh thần.”
Kỳ thật Tôn Trúc đoán đúng rồi.
*
Ngày đó chưởng quầy của đánh cuộc nhạc phường lừa bọn Tôn Thế là bởi vì hắn có việc cầu người mới có thể mượn pháp bảo dùng một chút. Cậu cũng đã nghĩ đến bọn Tôn Tiền Bân chắc chắn tìm chưởng quầy tra hỏi rõ ràng, cho nên khi đó ở trên xe ngựa, cậu liền giao cho chưởng quầy tìm người đáng tin cậy giả mạo bằng hữu muốn bắt giữ đại yêu quái. Chờ bọn Tôn Tiền Bân tới dò hỏi tình huống, liền nói cho bọn họ ở sâu trong Đầu Trùng Lâm có một đại yêu quái bị phong ấn, nếu bọn họ nguyện ý đi bắt giữ, sau khi hoàn thành sẽ thưởng hai mươi vạn lượng bạc.
.
Đại yêu quái do kiếp trước cậu vTôn Tình phát hiện, lại bị cậu vTôn Tình ký kết khế ước chủ tớ, đại yêu quái mới không thể không nghe lệnh cậu. Sau đó có một lần cậu luyện chế đan nâng cao tinh thần, bởi vì dược vị quá mức gay mũi, khiến cho đại yêu quái nôn đến ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa nôn đến hư thoát mà chết. Có điều nhân loại không ngửi được dược vị gay mũi này, chỉ có ăn vào trong bụng mới có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh khiến người tinh thần nâng cao. *
Cho nên sáng sớm cậu liền luyện chế đan nâng cao tinh thần, đây cũng là nguyên nhân cậu dám để cho đại ca đi cùng tứ thúc.
Tôn Trúc có chút không tin: “Thật sự?”
*
“Đại ca, ngươi uống thử xem sẽ biết.”
Tôn Trúc lấy ra một viên thuốc uống vào, nháy mắt liền cảm thấy tinh thần phấn chấn rất nhiều, thân thể tựa hồ có một luồng sức lực: “Thật đúng là nâng cao tinh thần.”
*
“Bằng không thg sao? Chẳng lẽ ta còn có thể giống Vinh trưởng lão có thể bói toán ra kiếp nạn của ngươi? Thậm chí còn có thể chuẩn xác tính ra dùng dược gì có thể đuổi đi đại yêu quái? Nếu ta lợi hại như vậy thì tốt rồi.”
*
Tôn Trúc hỏi: “Vậy ngươi vì sao cho ta dược nâng cao tinh thần? Không phải là nên cho một ít dược bảo mệnh sao?”
*
“Đại ca muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ta đương nhiên cũng nghĩ ra một chút sức, liền đem nâng cao tinh thần đan mới vừa học được cho ngươi, nâng cao tinh thần đan có thể giúp cho ngươi khi lên đường không dễ dàng cảm thấy mệt.” *
Tôn Tiền Thanh nghi hoặc: “Tiểu Nhược, ngươi từ khi nào luyện chế đan dược?”
Tôn Thư giải thích: “Nguyên Dực không phải mời đến y sư cho ta trị liệu thân thể sao? Ta nhàm chán, cùng hắn học một chút y thuật, cái này đan nâng cao tinh thần không cần linh lực cũng có thể luyện chế.”
*
“Thì ra là như vậy.” Tôn Tiền Thanh nhíu mày: “Nghe Tiểu Trúc nói xong, ta cho rằng muốn gϊếŧ Tiểu Trúc không phải người Tôn gia, chính là sớm ngụy trang mai phục tại Đầu Trùng Lâm chờ đợi thời cơ gϊếŧ chết Tiểu Trúc.»
*
“Ta cũng là như nghĩ như thế.” Tôn Trúc gật gật đầu: “Nếu là bọn họ sớm trà trộn vào trong đội ngũ, tứ thúc không có khả năng không phát hiện được.”
*
“Nếu là những người khác sớm đã mai phục tại Đầu Trùng Lâm còn được, nhưng nếu là……”
*
Tôn Tiền Thanh nói tới đây, ngừng lại, những người khác thần sắc đều trở nên vô cùng ngưng trọng khó coi. Tôn Thư quét xem mọi người sắc mặt, làm bộ lơ đãng nói: “Nếu là người của Tôn gia chúng ta làm, vậy người làm cha bị hủy đi linh điền, có phải cũng là người Tôn gia ám toán……”
*
“Tiểu Nhược, không thể nói bậy.” Tôn Tiền Thanh bỗng chốc trầm mặt xuống trách mắng, ngay sau đó, không khỏi hồi tưởng lúc bị thương, cũng dần phát hiện có chỗ không thích hợp.
.
Tôn Thư: “……”
.
Cậu đã biết khi không có chứng cứ, cha rất khó tin tưởng người Tôn gia sẽ hại bọn họ, nhưng mà cậu có thể lý giải cách nghĩ của cha. Trước lúc cậu chưa trọng sinh, không phải cậu cũng giống cha tin tưởng Tôn gia, cho nên mới không nghĩ tới Tôn gia sẽ hại bọn họ.
.
Hiện tại xem sắc mặt cha, hẳn là khi cậu nhắc nhở đã phát hiện ra chỗ khả nghi.
Quản Đồng lên tiếng nói: “Chuyện trước khi điều tra rõ ràng, chúng ta không thể kết luận.” .
“Ân.” Tôn Thư đổi đề tài: “Đại ca, ngươi vừa rồi không phải nói nhị thúc bị thương rất nghiêm trọng sao?”
.
“Đúng vậy.”
“Chúng ta đây có phải nên đi xem nhị thúc không?”
.
Tôn Tiền Thanh gật gật đầu: “Là nên đi nhìn xem.”
Tôn Thư nói: “Đưa chút dược qua chứ?”
.
Lúc này cậu chờ không kịp muốn nhìn xem phản ứng của bọn Tôn Ngọc.
“Được.” Tôn Trúc đi nhà kho tìm một ít thuốc trị thương, lại cùng Tôn Tiền Thanh bọn họ cùng đi Thư Ly Viện.
*
Trong đại sảnh Thư Ly Viện ngồi đầy người, Tôn Tiền Đồng, Tôn Tiền Bân cùng phu nhân, nhi nữ của bọn họ đều ở đây.
Ô An Dịch nhìn thấy bọn họ đã đến, ánh mắt trầm trầm, chủ động tiến lên nghênh đón: “Tam thúc, tam thẩm, các ngươi tới.”
.
Những người khác nhìn thấy Tôn Tiền Thanh, biểu tình lại ám trầm vài phần. Tôn Tiền Thanh quan tâm hỏi: “Cha ngươi có khỏe không?”
.
“Hiện tại y sư đang chẩn trị, chúng ta tạm thời còn chưa biết kết quả thế nào.”
.
Tôn Trúc đem hộp dược trong tay đưa cho Tôn Ngọc: “Tiểu Ngọc, đây là dược chữa thương tốt nhất, hy vọng Nhị bá có thể sớm ngày bình phục.”
.
Tôn Ngọc sắc mặt biểu tình cứng đờ, miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Cảm ơn.”
Tôn Trúc an ủi nói: “Nhị bá cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì.”
.
Tôn Ngọc trên dưới đánh giá Tôn Trúc: “Tứ ca, lần này bắt giữ đại yêu quái, ngươi không có bị thương chứ?”
.
“Ta chỉ bị một chút vết thương nhẹ, uống dược chữa thương liền khỏi, ngươi không cần lo lắng.”
.
Tôn Ngọc đáy mắt hiện lên một mạt cổ quái.
Tôn Thư đáy lòng cười nhạo, đại ca a đại ca, con mắt nào của ngươi thấy Tôn Ngọc quan tâm ngươi. .
Ô Tiếu nghe được Tôn Trúc nói, hừ lạnh một tiếng.
Tôn Thế đè thấp giọng nói: “Hắn sao lại không chết.”
.
Ngồi ở phía trước hắn Tôn Tiền Bân quay đầu lại trừng hắn một cái, ý bảo hắn ít nói lại.
Tôn Thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, y sư từ trong phòng ra tới.
.
Ô An Dịch lập tức hỏi: “Cha ta thế nào?”
Y sư nói: “Chỉ là linh điền chịu tổn thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đợi lát nữa ta khai phương thuốc cho các ngươi, các ngươi chỉ cần dựa theo mặt trên đi làm ta bảo đảm nhị gia nhất định có thể trong một, hai năm khôi phục tốt thân thể.”
.
Ô An Dịch thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị ca không có việc gì là tốt.” Tôn Tiền Bân đứng lên nói: “Chúng ta không quấy rầy Nhị ca nghỉ ngơi.”
Tôn Tiền Đồng bọn họ cũng đứng lên.
Tôn Ngọc nói: “Tứ thúc, ta đưa các ngươi ra ngoài.” .
Ô Tiếu đi qua trước mặt Tôn Trúc , đột nhiên dừng lại bước chân: “Tứ ca, mọi người đi bắt giữ đại yêu quái đều bị thương, vì sao ngươi một chút vết thương cũng không có?”
.
Những người khác đều dừng bước nhìn về phía bọn họ.
Tôn Trúc mặt trầm xuống: “Ô Tiếu, lời này của ngươi là có ý gì?”
.
“Ta không có gì ý gì, chỉ đoán tứ ca có phải lâm trận đào tẩu hay không.”
*
Tôn Tiền Thanh lạnh mặt: “Ý ngươi là muốn tứ ca của ngươi bị thương trở về mới có thể chứng minh là hắn có xuất lực?”
.
Tôn Trúc nói: “Ta có đào tẩu hay không, tứ thúc bọn họ rõ như ban ngày, lúc ấy, ta chính là người cuối cùng chạy ra khỏi Đầu Trùng Lâm.”
.
“Lúc ấy hỗn loạn, ai sẽ chú ý nhất cử nhất động của ngươi, nói không chừng ngươi sớm đã trốn đi, chờ mọi người rời đi sau, ngươi lại rời đi.” .
Ô Tiếu mặt trầm xuống: “Tôn Hi, ta chính là huynh trưởng của ngươi, ngươi hẳn là tôn xưng ta một tiếng Thất ca, mà không phải hô thẳng tên họ, nếu không người không biết, còn tưởng rằng ngươi có nương sinh không có nương dạy.
“Ngươi……”
.
Quản Đồng nén giận nói: “Ta có dạy tốt nữ nhi của mình hay không chính ta rất rõ ràng, cho dù nàng không hiểu lễ phép, cũng so với ngươi hồ ngôn loạn ngữ vu oan người tốt, tốt hơn nhiều.”
.
“Ta không có vu oan tứ ca, ta chỉ là nói ra cái nhìn của mình mà thôi.” Ô Tiếu vừa nói vừa hướng Tôn Tiền Đồng đưa mắt ra hiệu, kêu hắn mau nói một câu.
.
Tôn Thư thấy thế, khẽ cười một tiếng: “Thất đệ, ta thấy tứ thúc cùng tiểu thúc cũng không bị thương, chẳng lẽ bọn họ cũng là lâm trận chạy trốn? Hay là nói ngươi hy vọng cha ngươi cùng tứ thúc bọn họ giống Nhị bá chịu thương nghiêm trọng, ngươi mới cảm thấy cao hứng? Nếu thật sự nghĩ như vậy có phải có chút đại nghịch bất đạo hay không?” .