Tôn Thư vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ. Lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác kinh ngạc và nỗi khϊếp sợ khi nhìn thấy Hắc Nguyên Dực biến thành tro tàn. Cũng không rõ vì sao khi nhìn thấy Hắc Nguyên Dực biến mất, cậu lại sợ hãi như vậy, khổ sở và đau lòng, cậu không phải luôn chán ghét Hắc Nguyên Dực sao?
.
“Cha, sao lại nhìn phụ thân hoài vậy?” Đản Đản ghé vào trên đùi cậu kỳ quái hỏi.
Từ lúc rời giường, Tôn Thư liền nhìn chằm chằm Hắc Nguyên Dực, nhìn khi ăn sáng, lên xe ngựa càng mở to mắt nhìn đến xuất thần như là nhìn thế nào cũng không đủ.
○
Tôn Thư lấy lại tinh thần, nhìn thẳng đôi mắt đen láy cười như không cười của Hắc Nguyên Dực.
Cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Hắn là phu quân của ta, ta nhìn hắn còn phải có lý do sao?”
○
Hắc Nguyên Dực: “……” ○
Đản Đản đô đô miệng: “Ta đây là con của cha, sao không thấy cha nhìn ta nhiều thêm một chút?”
○
“Bây giờ liền nhìn ngươi nhiều thêm một chút được chưa?” Tôn Thư buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Chờ ta gầy xuống, ta mỗi ngày đều ôm ngươi nhìn.”
○
Đản Đản vui vẻ nhào vào cái bụng mềm mềm của Tôn Thư cười khanh khách.
Tôn Thư ngẩng đầu nhìn hướng Hắc Nguyên Dực: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
○
Hắc Nguyên Dực đơn giản nói: “Buổi sáng xem hội chùa, buổi chiều chơi xe băng, buổi tối ngắm hoa đăng.”
○
“Ngươi sáng sớm đã an bài xong rồi?”
○
“Ân.”
○
Lúc này, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài xe Hắc Càn nói: “Chủ tử, người trước mặt rất đông, xe ngựa không qua được.”
○
Tôn Thư nói: “Chúng ta xuống xe đi bộ qua đi.”
○
Hắc Càn tìm được một cái ngõ nhỏ đỗ xe ngựa. Tôn Thư bước xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy bên ngoài ngõ nhỏ chen chúc người: “Hôm nay trên đường thật náo nhiệt.”
○
Từ một xe ngựa khác xuống, Hắc Tín cười nói: “Chủ yếu do hôm nay thời tiết tốt.”
○
Từ đầu năm tới nay, không phải có tuyết thì sắc trời âm u, hôm nay khó có được có ánh mặt trời, tất cả mọi người đều ra ngoài hít thở không khí.
Hắc Tín bế Đản Đản lên, cho một ánh mắt với Hắc Càn, Thi Nguyên và hộ vệ.
Mọi người im lặng nhìn nhau cười, đi theo Hắc Tín ra khỏi ngõ nhỏ.
○
Tôn Thư ngẩn người: “Các ngươi đi đâu a? Không đỡ ta sao?”
Kỳ thật cậu hiện tại đã gầy đi rất nhiều, khi không có người đỡ cũng có thể tự đi, nhưng đi một đoạn đường vẫn cần dừng lại thở dốc, hơn nữa, hôm nay người đông, rất dễ bị người đụng ngã. ○
Thi Cửu quay đầu lại nói: “Hắc quản gia nói chúng ta hôm nay nghỉ phép một ngày, chiếu cố phu nhân để chủ tử tự làm.”
○
Tôn Thư: “……”
○
Hắc Nguyên Dực: “……”
○
Hai người yên lặng nhìn nhau.
Tôn Thư thấy đám người Hắc Tín đã đi ra ngõ nhỏ, nghĩ thầm không thể đứng ở chỗ này trừng mắt mãi được.
○
Cậu vươn tay: “Còn không hầu hạ phu nhân nhà ngươi.”
○
“……” Hắc Nguyên Dực dắt tay cậu, không tự giác lại nhéo một phen, lòng bàn tay cùng mu bàn tay thịt đã ít đi rất nhiều, nhưng vẫn mềm mại, cảm giác đặc biệt tốt.
○
Tôn Thư liếc y một cái, làm bộ không phát hiện động tác của y.
Đi ra ngõ nhỏ, liền nhìn thấy Hắc Tín, bọn họ đứng ở đầu ngõ bên cạnh cười tủm tỉm chờ hai người họ.
○
Đản Đản lập tức kêu lên: “Phụ thân, ta muốn ăn đường hồ lô.” Hắc Nguyên Dực nhìn người bán hàng rong cõng một phen đường hồ lô từ trước mắt đi qua, nhàn nhạt từ môi mỏng phun ra một chữ: “Mua.”
○
Hắc Càn lập tức lấy một thỏi bạc cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong một bên đem tất cả đường hồ lô trong tay cho Hắc Càn, một bên nói lời cảm tạ.
○
Hắc Càn lấy trong đó một chuỗi đường hồ lô đưa cho Đản Đản: “Nhiều như vậy làm sao ăn cho hết?”
○
Hắc Tín cười nói: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chúng ta vừa lúc mỗi người một chuỗi.”
○
Hắc Càn lại lấy một chuỗi đường hồ lô cho Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực chưa từng ăn qua loại đồ vật này, do dự một chút, liền tiếp nhận khẽ cắn một ngụm, ngay sau đó, nhăn lại ấn đường: “Quá ngọt.”
○
Tôn Thư xem y muốn ném xuống đất, vội nói: “Đừng lãng phí a, cho ta.” Cậu vẫn rất thích đường hồ lô.
Hắc Nguyên Dực nói: “Ta ăn qua rồi.”
○
Tôn Thư thốt lên: “Lại không phải chưa từng ăn qua nước miếng của ngươi.”
○
Hắc Nguyên Dực: “……”
○
Tôn Thư phát hiện mình nói lỡ lời, tức khắc mặt vừa nóng vừa đỏ, cậu đã quên chuyện hai người hôn môi đã là chuyện của đời trước.
○
Cậu đỏ mặt đoạt lấy đường hồ lô trong tay Hắc Nguyên Dực cắn một ngụm, lấy việc này che dấu sự xấu hổ của mình.
Đám người Hắc Tín đều lặng lẽ che miệng cười trộm.
Hắc Càn phát cho mỗi người một cây đường hồ lô, ngay cả chính hắn cũng có một cây.
○
Người qua đường đều không khỏi nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, bởi vì một đám đàn ông cầm đường hồ lô liếm cắn thật sự là cảnh tượng quá đồ sộ, đặc biệt bên trong còn có một nhóc con lớn lên cực kỳ xinh đẹp, càng làm người nhịn không được nhìn nhiều vài lần. ○
Đản Đản ăn đường hồ lô mới được một nửa, lại kêu lên: “Phụ thân, ta muốn diều.”
Hắc Nguyên Dực nhìn diều: “Mua.”
○
Đản Đản lại chỉ hướng sạp đồ chơi bên cạnh: “Phụ thân, ta còn muốn nặn đồ chơi làm bằng đường.”
“Mua.”
“Phụ thân, ta muốn ăn quyển quyển bánh”
“Mua.”
○
“Phụ thân, ta muốn……”
○
Không đợi nhóc con nói ra, Hắc Nguyên Dực trực tiếp liền nói: “Đều mua.”
○
Chung quanh mấy đứa trẻ đều hâm mộ nhìn Đản Đản.
Tôn Thư nhìn trong tay đám hộ vệ đồ chơi cùng đồ ăn càng ngày càng nhiều, khóe mắt giật giật, nhưng mà nhìn nhóc con vui vẻ như vậy, cũng không lên tiếng ngăn lại.
○
Cách miếu Lăng Thành càng gần, dòng người càng nhiều, cũng càng ngày càng náo nhiệt, từ xa đã nghe được âm thanh gõ trống: “Thùng thùng keng, thùng thùng keng.” ○
Đản Đản vừa nghe, lập tức bò đến trên cổ Hắc Càn ngồi, chỉ vào phía trước hưng phấn kêu lên: “Càn thúc thúc, chúng ta mau đi qua nhìn xem.”
○
“Được.” Hắc Càn cõng hắn xuyên qua đám người chen chúc, đi vào phía trước bên cạnh đường lớn miếu Lăng Thành.
Mọi người chủ động nhường ra một đường đi ở giữa, cho đội ngũ du hành có thể thông suốt đi qua. Phụ cận bọn nhỏ nhìn thấy đội ngũ múa sư tử đi tới, lập tức đều cao hứng vỗ tay kêu to.
Mỗi đầu sư tử có hai người hợp tác, một người múa đầu, một người múa đuôi. Hai người ở trong tiếng chiêng trống, giả dạng thành sư tử, làm ra scác loại động tác, hình thái của sư tử.
○
Phía sau của đội múa sư tử chính là thuyền hoa. Thuyền hoa không phải thuyền thật, là hai mảnh giấy, cắt thành hình thuyền, lấy trúc làm khung, lại trùm thêm một lớp vải màu, buộc ở bên hông của cô nương, giả như ngồi trên thuyền, trong tay cầm mái chèo, làm thành tư thế, một mặt chèo, một mặt cười nhỏ, biên ca biên múa, bên người còn có một nam tử giả thành khách ngồi thuyền, giả thành vai hề, lấy các loại động tác buồn cười tới làm người xem vui vẻ. ○
Kế tiếp chính là đi cà kheo, người đi cà kheo chẳng những mặc trang phục diễn trò đi cà kheo, trên mặt còn trang điểm thật đậm, thả ca thả múa, hơn nữa thường giả dạng các nhân vật trong hí khúc, bởi vì từng người thân phận bất đồng, cho nên tạo hình khác nhau, cao thấp không đồng nhất.
○
Phía sau còn có nữ tử xinh đẹp trang phục lộng lẫy sắm vai thần tiên, sau là đội trống cùng đội ngũ cầm lẵng hoa cùng múa lụa, làm mọi người xem hoa cả mắt, không muốn rời đi.
○
Chờ du hành kết thúc, tất cả mọi người đều tiến vào trong miếu Lăng Thành thắp hương bái thần.
Trong miếu hương khói cường thịnh, khắp nơi đều là khói đặc, làm sặc người.
○
Tôn Thư bị hun đến nước mắt chảy ròng, cùng Hắc Nguyên Dực dâng hương xong, nhanh chóng kéo người rời đi.
Lúc này, đã là buổi trưa. Hắc Nguyên Dực mang theo mọi người đến ghế lô sớm đã đặt được ở tửu lâu ăn cơm, chờ ăn cơm trưa xong, lại đi ra bờ sông ngoài thành chơi xe băng.
○
Hiện nay tuy là mùa đông khắc nghiệt, nơi nơi một mảnh màu trắng của tuyết, vùng ngoại ô bờ sông lại không có vật che gió, mọi người bị thổi đến hàm răng không ngừng run lên lập cập, nhưng lại ngăn không được nhiệt tình thi đấu đua xe băng. Rất nhiều người mang theo xe băng do mình tự chế đi đến bên cạnh bờ sông, cũng có người bỏ bạc ra mua một chiếc xe băng nhỏ.
○
Tôn Thư nhìn mọi người ở trên mặt sông đã kết băng để trượt xe băng, cũng không khỏi ngo ngoe rục rịch, thật đáng buồn chính là thể tích xe băng nhỏ căn bản là chứa không được thân cậu này đại tôn Phật mập mạp a.
○
Hắc Nguyên Dực liếc đôi mắt của Tôn Thư từ phát sáng dần tối tăm, đối Hắc Càn phân phó nói: “Đem xe băng của chúng ta lại đây.” ○
Tôn Thư ngẩn người: “Chúng ta có xe băng?”
○
Hắc Tín hơi hơi mỉm cười: “Phu nhân, xa băng này là chúng ta hôm qua suốt đêm chế tạo, cũng là riêng vì thân thể của ngài cùng tiểu thiếu gia mà chế tạo.”
○
Tôn Thư ánh mắt lại lần nữa sáng lên: “Thật sự?”
○
Không bao lâu, các hộ vệ nâng một chiếc xe băng lớn bề ngoài là một con rồng màu tím đi tới, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
○
“Tôn Thư?” Đột nhiên có người hô.
Tôn Thư nghe tiếng nhìn lại, người đến trên người mặc hoa phục màu xanh biển, là một nam tử thanh tuấn.
○
Cậu nhíu mày, sau một lúc lâu, mới nhớ tới đối phương là đường ca Đông Đại Viện Tôn Thăng.
○
“Thăng ca, ngươi cũng tới chơi xe băng?”
○
Tôn Thăng gật gật đầu, nhìn Hắc Nguyên Dực đứng bên cạnh cậu: “Đây là phu quân của ngươi sao?” ○
Tôn Thư giới thiệu đơn giản: “Đúng vậy, hắn chính là phu quân của ta Hắc Nguyên Dực, Nguyên Dực, hắn là đường ca của ta Tôn Thăng.”
Hắc Nguyên Dực cùng Tôn Thăng cho nhau một cái gật đầu, xem như chào hỏi qua.
Tôn Thăng nhìn về phía xe băng của bọn họ: “Tiểu Nhược, đệ của ta cùng bằng hữu của hắn ở bên kia, đang chuẩn bị thi đấu xe băng, ngươi có hứng thú cùng chúng ta so một hồi hay không?”
Tôn Thư do dự, nghĩ thầm nếu chỉ là trên mặt băng trượt không cũng rất nhàm chán, còn không bằng cùng người khác thi đấu rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
“Được.”
.
Tôn Thăng lại nói: “Chúng ta có tiền đặt cược, mỗi một lần một trăm lượng hoàng kim, thế nào?”
○
Bên cạnh các bá tánh nghe được bọn họ đặt cược là một trăm lượng hoàng kim, đều hít hà một hơi, một trăm lượng hoàng kim cũng đủ bọn họ mấy nhà tiêu cả đời. Tôn Thư nhìn về phía Hắc Nguyên Dực: “Mang bạc tới không?”
○
Hắc Nguyên Dực nhìn về phía Hắc Tín.
Hắc Tín lập tức lấy ra một ngân phiếu một vạn lượng cho Tôn Thăng: “Công tử, một vạn lượng có thể chứ?”
○
Tôn Thăng cười tủm tỉm tiếp nhận ngân phiếu: “Có thể, đương nhiên có thể, ta trước cùng bọn họ nói một tiếng.”
Hắn trở lại bên cạnh đệ đệ hắn Tôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Tôn Thư đã đáp ứng cùng chúng ta thi đấu, ngươi xem hắn đưa cho ta ngân phiếu một vạn lượng, đợi lát nữa không thể thua.”
○
Tôn Hạ cười lạnh: “Hắn béo như vậy, xe băng có thể nhúc nhích sao?”
○
Bằng hữu của Tôn Hạ đều ha ha cười nói: “Ta xem mặt băng đều sẽ bị hắn đè hư.”
○
Tôn Thăng nói: “Xe hắn không nhúc nhích không phải càng tốt, một vạn lượng này chúng ta lời rồi.” ○
Tôn Hạ ngẫm lại cũng đúng, đối sáu bằng hữu của mình nhướng mày: “Đợi lát nữa biết làm như thế nào?”
○
Trần Hậu vỗ ngực bảo đảm nói: “Ta bảo đảm hắn đợi lát nữa thua đến quần cũng không còn”.
Nói xong, tám người lại cùng nhau cười ha ha.
Hắc Nguyên Dực nhìn bọn Tôn Thăng bên kia, sau đó nhìn về phía Hắc Càn.
Hắc Càn hiểu ý gật gật đầu, lấy một mảnh lá vàng ra cho Thi Nguyên: “Cho mỗi người mua một chiếc xe băng.”
○
“Dạ.” Thi Nguyên tiếp nhận vàng lá đổi lấy ba mươi xe băng rồi phát cho từng người. Xe băng mua về vô cùng đơn sơ, không khác mấy xe trượt bình thường, chỉ là mặt trên có thêm một cái ghế và hai gậy trượt tuyết. Khi trượt, cần tự mình dùng gậy điều khiển.
○
Hắc Càn đơn giản nói một câu ‘tùy ý chơi’, liền không hề nói thêm. Từ trước đến nay đều mặt lạnh như băng các hộ vệ khi nhận được xe băng lại lộ vẻ tươi cười hiếm thấy.
○
Còn một đoạn thời gian nữa mới thi đấu, mọi người thử chạy vài vòng trên mặt sông trước.
Xe băng bọn Hắc Tín gấp gáp chế tạo tổng cộng có ba chỗ ngồi, Đản Đản ngồi đằng trước, còn Tôn Thư trọng lượng tương đối nặng an vị ở giữa, Hắc Nguyên Dực ngồi cuối cùng. Ba người thử trượt một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Quan trọng là Đản Đản và Hắc Nguyên Dực sức lực khá lớn, phối hợp cũng tốt. Một người điều khiển phía trước, một người phụ trách dùng sức, ngồi ở giữa chỉ phụ trách hưởng thụ.
○
Không bao lâu, thi đấu bắt đầu.
Người có xe băng đều đem đến bờ sông, thống nhất xong bắt đầu.
Thi đấu quy tắc rất đơn giản, không được sử dụng huyền thuật, chỉ có thể dựa vào tuyết trượt. Số người tham gia có thể tự chọn, có thể một người cũng có thể nhiều người thành tổ đội. Nhưng nếu từ hai người trở lên thì phải ngồi chung trên một xe băng. Thông thường, một người trượt tương đối nhanh, cũng tương đối linh hoạt, không cần phối hợp với người khác, cho nên, căn bản không có nhóm nào như Tôn Thư có tới ba người ngồi chung một chiếc xe.
○
Khởi điểm cùng điểm kết thúc, chính là từ bờ sông này đến bên đối diện, toàn bộ hành trình khoảng hai trăm trượng. Phía đối diện cắm ba lá cờ, ai bắt được lá cờ trước chính là 1 trong ba người chiến thắng.
○
Cả ba người chiến thắng đều có phần thưởng. Hạng nhất được năm nén vàng, hạng nhì ba nén, hạng ba chỉ có một thỏi.
Tuy rằng khen thưởng không bằng số tiền mà bọn Tôn Thư đặt cược, nhưng đối dân chúng bình thường mà nói đã là một khoản rất lớn. Cho nên mọi người tới tham gia thi đấu đều là vì vàng, mà vàng này chính là của một phú thương từ Cao Lăng thành thích làm việc thiện. ○
Người thi đấu rất nhiều, ít nhất có một ngàn người trở lên. Tôn Thư và bọn Tôn Thăng cũng xen lẫn trong đó thi đấu, định nếu là ai giành được lá cờ trước, chính là người thắng.
○
Tôn Thư nhìn bọn Tôn Thăng, phát hiện có vài đệ tử của Tôn gia cũng gia nhập thi đấu.
Trọng tài là một nữ tử, nàng ra lệnh một tiếng, mọi người như ong mật trong ổ dốc toàn bộ lực lượng, một tổ ong xông ra ngoài.
Bá tánh bình thường dù sao cũng là người bình thường, cho dù không sử dụng huyền thuật thì nhờ vào sức lực quanh năm rèn luyện của các huyền thuật giả cũng thừa sức thắng họ.
○
Không đến nửa nén hương, bá tánh bình thường bị bỏ lại một khoảng cách. Đa số đều tự biết mình không có khả năng đuổi kịp, liền chủ động từ bỏ thi đấu, trượt đến một nửa, liền trở về. ○
Tôn Thư vừa mới bắt đầu còn động thủ vài cái, sau đó phát hiện cho dù cậu động hay không động, tốc độ đều nhanh như vậy, cậu liền thu gậy trượt lại, chỉnh lại áo choàng, an tĩnh nhìn phong cảnh phía trước.
Đột nhiên, ‘phanh’ một tiếng, thân xe bị người đụng phải, sau đó xe băng giống như con quay, xoay vài vòng.
○
Tôn Thư vội vàng dùng đôi tay nắm hai bên xe, ổn định thân mình.
Lả tả vài tiếng, bọn Tôn Thăng như một làn gió lướt qua bên người bọn họ.
Đản Đản sốt ruột hô: “Phụ thân, mau, bọn họ đã vượt qua chúng ta.”
○
Hắc Nguyên dực không nhanh không chậm nói: “Đừng có gấp.”
○
Dứt lời, Tôn Thư liền nhìn thấy người trong phủ của mình đã vọt tới phía trước, cùng bọn Tôn Thăng bắt đầu dây dưa.
Hắc Nguyên Dực lại lần nữa đẩy xe băng, đuổi theo. Tiếp theo, lại có người đánh tới.
○
Lúc này đây, Hắc Nguyên Dực sao có thể để đối phương thực hiện được, khi đối phương đâm lại đây, nháy mắt nhanh chóng tránh thoát.
Tôn Thư phát hiện người đâm bọn họ là bằng hữu đệ đệ của Ô Thằng, ánh mắt không khỏi một lệ. Khi đối phương lại đâm tới, cậu cầm lấy gậy trượt cắm vào phía dưới xe của bọn họ, lập tức đâm cho bọn họ người xe đều lật, hung hăng ngã văng ra ngoài.
○
Đản Đản hoan hô: “Cha, làm tốt lắm.”
○
Tôn Thư cong cong môi.
Rất nhanh, bọn họ liền đuổi theo bọn Tôn Thăng.
Tôn Thư khi đi ngang qua bọn Tôn Thăng, mị mị cười nói: “Thăng ca, đa tạ.”
○
Bị người của Hắc Nguyên Dực cuốn lấy, Tôn Thăng và Tôn Hạ nhìn thấy Tôn Thư giống như ông lớn ngồi trên xe hưởng thụ, lập tức tức đỏ mắt. ○
Hắc Nguyên Dực phát lực, xe băng tựa như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung tên, lao đi vun vút, nháy mắt, đem bọn Tôn Thăng ném ở sau người, để lại cho bọn Tôn Thăng chỉ có tiếng cười khanh khách của Đản Đản.
○
Sau nửa nén hương, phụ tử ba người thuận lợi đến bờ bên kia, nhổ xuống ba lá cờ.
Chờ khi bọn Tôn Thăng chạy tới, bọn Tôn Thư đã lấy được phần thưởng.
Tôn Thư nói: “Thăng ca, chúng ta thắng.”
○
Tôn Thăng, Tôn Hạ và bằng hữu tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, lại không có ý muốn lấy ra ngân lượng.
Tôn Thư lại nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
○
Tôn Hạ cảm thấy chính mình rõ ràng có thể thắng, hiện tại lại thua, trong lòng đương nhiên không phục, ánh mắt đảo qua Tôn Thư, Hắc Nguyên Dực, Đản Đản ba người, ánh mắt đột nhiên hiện lên tinh quang, cả giận nói: “Không tính.” ○
Tôn Thư híp híp mắt: “Không tính?”
○
“Chúng ta đều là một người ngồi một chiếc xe, các ngươi lại là ba người ngồi một chiếc, không tính.”
○
Tôn Thư nói: “Trước khi thi đấu, các ngươi không có nói ba người không thể ngồi một chiếc xe, quy tắc cũng không nói chỉ có thể một người ngồi một chiếc xe.”
○
Tôn Thăng nói: “Chúng ta đều là mỗi người một chiếc xe, làm sao nghĩ đến các ngươi ba người ngồi một chiếc, như vậy tỷ thí không công bằng.”
○
Tôn Thư ánh mắt lạnh lùng, gậy trượt trong tay chọc trên mặt tuyết một cái, lạnh lùng nói: “Thật, không, tính? Ân?”
○
Người Hắc phủ nhanh chóng vây lại đây, bọn họ tổng cộng ba mươi người, Tôn Thăng bọn họ chỉ có mười mấy người, thấy thế nào cũng có hại.
Tôn Thăng mặt trầm xuống: “Tôn Thư, ngươi là muốn dùng vũ lực bức chúng ta nhận thua sao?” ○
“Là các ngươi muốn quỵt nợ, bức chúng ta không thể không động thủ”. Tôn Thư liếc mắt bên cạnh hơn hai mươi bá tánh: “Thăng ca, tất cả mọi người đều đang nhìn, ngươi cũng không muốn các ngươi Đông Đại Viện giống chúng ta Nam Đại Viện bị truyền là thanh danh và nhân phẩm không tốt?”
○
Người Tôn gia sắc mặt sôi nổi biến đổi.
Tôn Thăng nghĩ đến hiện tại Nam Đại Viện bởi vì thanh danh và nhân phẩm quá kém, không có người tiêu tiền mời bọn họ làm việc, liền lấy ra ngân phiếu lúc trước Hắc Tín đưa cho, cùng với bọn họ thua một trăm lượng vàng đưa cho Tôn Thư.
○
Tôn Thư nhìn nhìn túi tiền vàng: “Thăng ca, các ngươi nhiều người như vậy bại bởi chúng ta, không phải nên là mỗi người một trăm lượng vàng sao?”
○
Tôn Hạ giận dữ: “Tôn Thư, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” ○
Tôn Thư ánh mắt một lệ: “Tôn Hạ, ta không nghe rõ ngươi vừa rồi kêu ta là gì, ngươi kêu lại lần nữa cho ta nghe xem.”
○
Tôn Hạ gắt gao trừng mắt, nghĩ đến mình tuổi tác so với cậu nhỏ hơn, hơn nữa, chung quanh đều là người của cậu, không cam lòng thấp giọng kêu lên: “Nhược ca.”
○
“Lần sau đừng gọi sai nữa.” Tôn Thư quét nhìn bọn họ: “Lần này xem là không nói rõ ràng quy tắc thi đấu, chỉ thu các ngươi một trăm lượng vàng. Nguyên Dực, chúng ta đi thôi.”
○
“Ân.” Hắc Nguyên Dực đỡ Tôn Thư ngồi trở lại trên xe, lại cầm lấy gậy trượt hướng mặt băng một đoạn, đẩy, vung một chút, xe trượt ra ngoài.
Người Hắc phủ sôi nổi theo ở phía sau rời đi.
○
Tôn Hạ nhìn bọn họ rời đi trừng đỏ đôi mắt: “Tôn Thư, một ngày nào đó sẽ biết tay ta.”
Trần Hậu nói: “Đúng vậy, ta cũng không tin tiểu tử này mỗi lần đều có nhiều người như vậy bảo hộ hắn.” ○
Tôn Thăng nhìn các bá tánh bên cạnh: “Có chuyện gì, trở về lại nói.”
○
Người Tôn gia cùng bằng hữu của Tôn Hạ đều gật gật đầu, lục tục ngồi trên xe trở lại.
Khi bọn hắn mới vừa trượt ra 30 mét, đột nhiên, dưới chân truyền đến tiếng tạp lạp tạp lạp.
Tôn Thăng nhướn mày: “Là âm thanh gì?”
Tôn Hạ hướng trên mặt băng nhìn lại, sắc mặt đại biến: “Không tốt, mặt băng nứt ra rồi, mọi người mau lui lại.”
○
“Cái gì?” Mọi người đều nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dưới chân vết nứt như mạng nhện, lấy tốc độ tia chớp lan rộng ra bốn phía.
Không đợi bọn họ phản ứng, phịch một tiếng lớn, toàn bộ mặt sông bị nổ tung, nháy mắt, mặt băng biến thành đá vụn, giống như toàn bộ chìm vào biển rộng. Cảnh tượng thập phần đồ sộ, còn ở trên bờ các bá tánh vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn Tôn Hạ một đám bị rớt xuống sông lớn, biến thành chó rơi xuống nước. ○
Các bá tánh lại nhìn về phía đã đi xa Tôn Thư, nguyên tưởng rằng bọn họ cũng sẽ rơi xuống nước, không ngờ, lại thấy xe của bọn họ bay lên không.
Bay lên, hướng Cao Lăng thành bay trở về.
Tôn Hạ bơi vào bờ, gió lạnh thổi qua, đông lạnh đến hàm răng ngăn không được lập cập, toàn thân trên dưới nước nháy mắt ngưng tụ thành vụn băng.
○
Hắn nhìn về phía Tôn Thư đã đi xa, trừng mắt đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn Thư, ta cùng ngươi thề không đội trời chung.”
Đáng tiếc, Tôn Thư căn bản nghe không được lời hắn nói, cho dù nghe được, cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì cậu hiện tại lực chú ý đều ở trên người Hắc Nguyên Dực.
○
Tôn Thư nhìn nước chảy ở phía dưới, quay đầu hỏi Hắc Nguyên Dực: “Là ngươi làm sao?”
○
Ở chỗ này, cũng chỉ có Hắc Nguyên Dực có năng lực đem toàn bộ sông băng chấn vỡ. Hắc Nguyên Dực không phủ nhận.
Đản Đản vỗ tay kêu lên: “Phụ thân, thật lợi hại.”
○
Tôn Thư khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển nhìn về phía hoàng hôn xuống núi, ánh nắng ôn hòa chiếu vào trên mặt sông, nước sông biến thành một sông vàng, chớp động quang mang ánh vàng.
Cậu kinh ngạc cảm thán nói: “Thật đẹp!”
○
Tôn Thư nhìn nhìn, ánh mắt bất tri bất giác dừng ở Hắc Càn cùng bên người nhóm hộ vệ, mặt vô biểu tình ở hoàng hôn chiếu xuống, trở nên nhu hòa rất nhiều, không giống trước kia nhìn lạnh như băng, làm người cảm thấy lạnh nhạt vô tình.
Chính là đời trước, cậu lại cảm thấy những người này mặt mày đen tối, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều không có sắc mặt tốt. Nhưng đời này, một lần nữa nhìn những người này, lại phát hiện bọn họ cũng có một mặt nhu tình, cũng không giống cậu tưởng tượng không có tình cảm. Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực trở lại Cao Lăng thành ăn cơm chiều ở tửu lầu. Sắc trời đã tối hoàn toàn, hội hoa đăng cũng chính thức bắt đầu.
Toàn bộ Cao Lăng thành được ánh đèn soi sáng, khắp nơi treo đầy hoa đăng, phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, có người đang xem múa hỏa long, cũng có người ngắm đèn hoa, còn có người đoán đố đèn, náo nhiệt không thua ban ngày.
○
Tôn Thư tự nhận văn thơ không tốt, liền không đi đoán đố đèn, xem múa hỏa long và ngắm đèn rồi cùng Hắc Nguyên Dực đến bờ sông thả hoa đăng.
Hắc Tín vừa nghe bọn họ muốn thả hoa đăng, liền mua một sạp hoa đăng cho bọn họ chậm rãi thả.
Tôn Thư viết lên hoa đăng ‘mong người nhà lên đường bình an’, rồi đem hoa đăng thả xuống sông, nhìn nó trôi xuôi theo dòng nước.
○
Bên cạnh Đản Đản cầm một cái đèn hoa sen chạy đến bên Hắc Nguyên Dực: “Phụ thân, giúp ta viết mấy chữ.” ○
Hắc Nguyên Dực ủng nhóc đến trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Muốn viết cái gì?”
○
“Ta hy vọng có thể cùng phụ thân và cha vĩnh viễn ở bên nhau.”
○
Nghe vậy, Tôn Thư nao nao, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hắc Nguyên Dực cũng không khỏi nhìn về phía Tôn Thư, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Hắc Nguyên Dực thu hồi ánh mắt, nhắc bút lông viết nguyện vọng của Đản Đản lên hoa đăng, lại nhìn Đản Đản tự đem hoa đăng thả tới giữa sông.
Tôn Thư không đi xem hoa đăng, lại nhìn hai cha con bọn họ dần dần xuất thần. Dưới ánh đèn, khuôn mặt tràn đầy vảy đen kia trở nên nhu hòa rất nhiều, không hề khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Lông mi vừa đen vừa dài, cùng nhóc con trong lồng ngực nhịp nhàng giống nhau, cùng tiết tấu nhẹ nhàng chớp động. Cậu nhìn nhìn không nhịn được cười, thật đúng là hai cha con.
○
Hắc Nguyên Dực nghe được tiếng cười của cậu, nhìn lại đây.
Tôn Thư nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về nơi khác, thấy hoa đăng Hắc Tín mua còn rất nhiều, lại cầm lấy một cái, có điều cậu lại không biết viết cái nguyện vọng gì cho tốt.
Cậu nhìn người xung quang đang thả hoa đăng, lại bị cậu bắt được Hắc Tín cùng Hắc Càn trộm nhìn lại đây.
○
Hắc Tín cùng Hắc Càn nhanh thu hồi tầm mắt, làm bộ cầm hoa đăng viết nguyện vọng.
Tôn Thư ánh mắt hơi hơi vừa động, đặt bút ở hoa đăng viết lên một câu, sau đó, đem hoa đăng thả xuống sông.
Hắc Tín nhìn hoa đăng dưới sông, nhanh chóng quay đầu lại, đối hộ vệ đang đứng ở mặt liếc mắt một cái.
“Cha, ngươi viết nguyện vọng gì vậy?” Đản Đản bổ nhào vào trong lồng ngực cậu hỏi.
Tôn Thư cười nói: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”
○
“A?” Đản Đản sửng sốt, theo sau, một bộ dáng sắp khóc tới nơi.
Tôn Thư nghĩ đến chuyện nhóc con muốn Hắc Nguyên Dực viết nguyện vọng, vội vàng an ủi nói: “Cùng nguyện vọng của ngươi không giống nhau, ta cùng phụ thân ngươi đã ở bên nhau, về sau đương nhiên còn sẽ ở bên nhau, cùng ngươi vĩnh viễn sẽ không tách ra.”
○
Đản Đản nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, mắt thấy liền phải rớt ra: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự.” Tôn Thư nhìn về phía Hắc Nguyên Dực: “Hắc Nguyên Dực, ngươi nói một câu đi.”
○
Hắc Nguyên Dực nhàn nhạt ứng một tiếng: “Ân.”
○
Tôn Thư phiên cái xem thường: “Ân cái gì? Kêu ngươi nói một câu, không phải muốn ngươi nói một chữ.” ○
“……” Hắc Nguyên Dực nhẹ giọng nói: “Sẽ không tách ra.”
○
Hắc Tín và Hắc Càn nhìn nhau cười.
Sắc trời càng ngày càng tối, gió lạnh cũng càng lúc càng lớn, không trung dần dần nổi lên tuyết trắng, ngắm đèn cứ như vậy hạ màn.
Đản Đản lên xe ngựa sau đó, liền nằm ở trong lòng ngực Hắc Nguyên Dực ngủ.
Tôn Thư nhìn nhóc con đang ngủ, khóe miệng vẫn đang cười, cũng theo đó cười cười, nhìn ra được Đản Đản hôm nay chơi đến đặc biệt vui vẻ.
○
Hắc Nguyên Dực nghe được tiếng cười, nâng đôi mắt lên, hỏi “Thật cao hứng?”
Tôn Thư ngẩn người, gật gật đầu, không phủ nhận nói: “Ân, hôm nay thực vui vẻ, đã một thời gian rất dài ta không có vui vẻ như vậy.”
○
Đời trước, từ khi đại ca cùng tiểu muội chết đi, không còn cao hứng như vậy nữa, cũng chưa từng có tết Thượng Nguyên vui vẻ như hiện tại. Hôm nay trừ bỏ cao hứng ra, còn thực ngoài ý muốn Hắc Nguyên Dực bồi bọn họ cùng nhau trượt xe, vừa mới bắt đầu, còn tưởng rằng y chỉ biết đứng ở trên bờ nhìn nhóc con chơi mà thôi.
○
Tôn Thư nghĩ đời này người nhà đều khoẻ mạnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười xuất phát từ tâm, tựa như hoa hướng dương xán lạn hút mắt người.
Hắc Nguyên Dực hơi thất thần, phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng Tôn Thư khi gầy xuống.
○
Tôn Thư ngáp một cái: “Mệt quá, ta muốn ngủ.”
Cậu nằm trên đệm mềm, nhắm hai mắt lại. Hắc Nguyên Dực vẫn luôn nhìn cậu, thẳng đến khi xe ngựa tới Hắc phủ mới thu hồi ánh mắt.
Hắc Nguyên Dực đem nhóc con còn đang ngủ say giao cho Hắc Càn, để Hắc Càn mang về phòng.
Tôn Thư trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
○
Cậu vừa đi, Hắc Tín liền đi lên trước mặt Hắc Nguyên Dực, lấy một tờ giấy ra giao cho Hắc Nguyên Dực: “Chủ tử, đây là nguyện vọng thứ hai phu nhân viết.” ○
Hắc Nguyên Dực gắt gao mím môi, không vừa lòng chuyện Hắc Tín lấy hứa nguyện của Tôn Thư về.
Hắc Tín nhận thấy được tâm tình của y, xin lỗi nói: “Lão nô tự chủ trương phái người tìm hoa đăng của phu nhân, mong chủ tử thứ tội, nhưng vẫn là mong chủ tử nhìn một cái.”
○
Hắc Nguyên Dực mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn quyết định lấy lại nhìn xem. Lọt vào trong tầm mắt chính là hữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nội dung là mong về sau có thể cùng Hắc Nguyên Dực vẫn luôn hòa thuận ở chung, cũng hy vọng sau này mỗi một ngày đều có thể vui vẻ giống như hôm nay, không có lừa gạt, cũng không có mưu đồ.
○
Hắc Tín thấp giọng nói: “Lão nô cho rằng nguyện vọng này là phu nhân cố ý viết cho chủ tử xem.”
○
Với sự thông minh của phu nhân, nhất định là đoán được hắn sẽ phái người đi tìm đèn hoa đăng của cậu, nhìn lén cậu viết nguyện vọng gì. Hắc Nguyên Dực bỗng chốc đem tờ giấy xoa ở trong tay, không nói một lời đi ra đại sảnh.
○
Vào ban đêm, Tôn Thư không chờ Hắc Nguyên Dực về phòng nghỉ ngơi, nhưng hôm sau tỉnh lại, liền nhìn thấy chổ Hắc Nguyên Dực ngày thường vẫn nằm dặt hai mươi ba cái pháp khí cực phẩm.
○
Cậu kinh ngạc cầm lấy một pháp khí lên nhìn nhìn, lại đem pháp khí chia làm năm phân, sau đó, lại kêu Thi Nguyên bọn họ tiến vào hầu hạ.
Tôn Thư từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Hắc Nguyên Dực ngồi ở trước bàn uống trà: “Ngươi đêm qua một đêm không ngủ sao?”
○
“Ân, tối hôm qua luyện chế pháp khí.” Hắc Nguyên Dực để chén trà xuống: “Chờ đưa ca ca của ngươi ra khỏi thành lại trở về nghỉ ngơi.”
○
Tôn Thư nhìn thấy thanh ảnh xuất hiện ở trước mặt cậu, liền phân phó Thi Nguyên mang bữa sáng vào. ○
Chờ ăn xong bữa sáng, Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực đi vào Tôn gia Thư Thanh Viện.
Trong đại sảnh, Tôn Tiền Thanh không yên lòng lần nữa dặn dò Ô Trúc những việc cần chú ý, còn Quản Đồng hồng hốc mắt thay Ô Trúc kiểm tra tay nải, nhìn xem có thiếu thứ gì hay không. Tôn Hi ôm Ô Trúc khóc đến rối tinh rối mù, luyến tiếc Ô Trúc rời đi.
○
“Cha, nương, đại ca, Tiểu Hi, chúng ta tới.” Tôn Thư vào cửa hô.
“Các ngươi đã tới.” Tôn Tiền Thanh nhìn Tôn Thư, lại thở dài một hơi, nếu không phải lo lắng nhị tẩu bọn họ âm thầm tìm Ô Trúc phiền toái, cũng sẽ không vội vã cho Ô Trúc vừa qua tết Thượng Nguyên liền rời đi.
○
Tôn Thư kêu Thi Nguyên đem pháp khí lấy lại đây, sau đó, đem trong đó một phần pháp khí giao cho Ô Trúc: “Đại ca, này toàn là pháp khí, ngươi phải cất thật kỹ đừng để người trộm đi.” ○
Đáng tiếc đại ca không giống cậu có không gian, bằng không trong tay cũng không cần nhiều đồ vật như vậy.
Ô Trúc cũng không khách khí, tiếp nhận pháp khí, vỗ vỗ bả vai cậu nói: “Về sau cha mẹ liền do ngươi chiếu cố.”
○
Tôn Thư gật gật đầu: “Ta sẽ, đại ca, ra bên ngoài cẩn thận, cho dù đối phương là người Tôn gia, cũng phải đề phòng.”
○
Trải qua chuyện Ô Ngọc, Ô Trúc sẽ không dễ dàng như vậy tin tưởng người khác.
Hắc Nguyên Dực lấy mấy bình cực phẩm đan dược đưa cho Ô Trúc.
“Cảm ơn, Nguyên Dực, ngươi về sau chiếu cố tốt Tiểu Nhược.” Ô Trúc cùng mọi người từ biệt, liền cầm lấy mấy cái tay nải, chuẩn bị rời đi.
○
Tôn Tiền Thanh kêu hắn lại: “Tiểu Trúc, mang tay nải của ngươi đi với ta.”
Ô Trúc ngẩn người, đi theo Tôn Tiền Thanh rời khỏi đại sảnh. Những người khác nghi hoặc nhìn nhau, không bao lâu sau, Tôn Tiền Thanh trở về.
○
Quản Đồng ách thanh âm hỏi: “Tiểu Trúc đâu?”
Tôn Tiền Thanh nói: “Ta cho hắn từ mật đạo rời đi.”
Cả nhà ngốc lăng nhìn hắn.
○
Tôn Tiền Thanh giải thích: “Nhị tẩu bởi vì chuyện Ô Ngọc, nghĩ hết mọi biện pháp phải đối phó Tiểu Trúc. Nhưng mà Tiểu Trúc vẫn luôn ở Thư Thanh Viện không ra, nàng mới không có cơ hội, hiện tại Tiểu Trúc phải ra ngoài, nàng khẳng định sẽ thừa dịp Tiểu Trúc ra ngoài, giáo huấn hắn một trận, cho nên, ta cho Tiểu Trúc rời đi từ mật đạo.”
○
Tôn Thư nhướng mày, cậu chưa bao giờ biết trong nhà còn có một cái mật đạo.
Cha giấu đến thật đúng là đủ kín a.
Tôn Hi tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta có mật đạo sao? Ta sao lại không biết?”
Tôn Tiền Thanh nói: “Mật đạo này là ta lén đào, nương của ngươi cũng không biết.” ○
Hắn kẻ thù rất nhiều, cho nên, mới đào mật đạo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tôn Thư tròng mắt vừa chuyển, nói: “Từ khi lấy về sính lễ, tổ phụ cùng đại bá đối chúng ta có rất lớn ý kiến. Hiện tại lại phát sinh chuyện đại ca ở học đường đánh Ngũ ca, Nhị bá bọn họ càng không thích chúng ta, thậm chí đã rõ ràng cảm giác được người ở viện khác bài xích toàn bộ Thư Thanh Viện, lại tiếp tục như vậy, còn có khả năng phát sinh chuyện không tốt. Cha, ngươi có nghĩ tới phân gia hay không? Dọn ra khỏi Tôn gia?”
○
Tôn Tiền Thanh ngẩn ra, mặt trầm xuống nói: “Tiểu Nhược, về sau đừng nhắc lại việc phân gia.”
○
Nghe vậy, Tôn Thư ánh mắt lóe lóe.
Cậu vừa rồi nhắc tới phân gia, cha thế nhưng không có tức giận, đây là một hiện tượng tốt, cũng thuyết minh cha rất có khả năng cũng từng có cái ý niệm này, chỉ là không có biện pháp dọn ra ngoài mà thôi, như vậy chuyện này liền dễ làm hơn nhiều. ○
Tôn Thư nghĩ đến Hắc Nguyên Dực một đêm không ngủ, liền không lưu lại ăn cơm trưa, đem pháp khí phân cho cha mẹ sau liền rời khỏi Tôn gia.
Trở lại Hắc phủ, cậu bỗng nhiên nhớ tới một việc, liền hướng Hắc Tín hỏi chuyện hai ngày trước bói toán: “Tín bá, ngươi là thật sự tính cho đại ca ta, hay là làm bộ bói toán?”
○
Ngày đó là cậu nhờ Hắc Tín giả ý bói toán cho Ô Trúc, mục đích là nương bói toán chi thuật khiến Ô Trúc đi Túy Nguyệt Lâu.
○
Hắc Tín nói: “Lão nô là thật sự cho Trúc công tử bốc quẻ.”
Tôn Thư vội vàng hỏi: “Vậy tính ra cái gì?”
○
Hiện tại đại ca bên người không có Ô Ngọc, cũng không có những người khác, không biết vận mệnh có giống như trước không.