Mọi người chịu đựng cả người đau đớn nhìn về phía một nhà Tôn Tiền Thanh, trong ánh mắt đều chứa đựng một tia cảnh giác.
.
Tôn Tiền Thanh: “……”
.
Loại người này quả thực là không thể nói lý lẽ.
Quản Đồng bỗng chốc trầm hạ ôn nhu khuôn mặt: “Không có chuyện liền đại biểu là chúng ta hại các ngươi? Vậy ngươi có phải muốn nhìn chúng ta xảy ra chuyện ngươi mới an tâm phải không? Suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ tâm tư của ngươi không ác độc?”
.
Tôn Hi cũng đặc biệt tức giận: “Tiểu thẩm thẩm, ngươi nói Nhị ca ta là bởi vì chuyện các ngươi cầm sính lễ nên độc hại mọi người. Nhưng tất cả mọi người đều biết, người lấy sính lễ của ca ta không chỉ có người của Nam Đại Viện, vì sao cố tình chỉ có Nam Đại Viện xảy ra chuyện? Các viện khác lại bình yên vô sự? Còn có, Nhị ca ta hại các ngươi thì có lợi ích gì? Trước khi điều tra rõ, thì đừng ngậm máu phun người.” .
“Đó là bởi vì nó có thể tùy thời ra vào Nam Đại Viện, cho nên mới xuống tay từ Nam Đại Viện.” Đổng Trà Kỷ nhào về hướng Ô Bách Phương: “Tổ phụ, người nhất định phải làm chủ thay chúng ta, ta khẳng định là Tôn Thư muốn hại chúng ta, bằng không ngoài nó ra, còn có thể là ai?”
.
“Đổng Trà Kỷ ——” Tôn Tiền Thanh tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng: “Hiện tại chuyện còn chưa điều tra rõ, ngươi đừng nói hươu nói vượn, có phải muốn cho Nam Đại Viện nội chiến hay không, để quỷ kế của hung thủ được thực hiện ngươi mới cao hứng, có một ngày Nam Đại Viện đột nhiên sụp đổ, ngươi chính là đồng lõa.”
.
Đổng Trà Kỷ bị ánh mắt hung hãn dọa sợ tới mức lùi ra phía sau Ô Bặc Phương.
Ô Bặc Phương là người muốn nhìn đến Tôn gia càng ngày càng cường đại hưng thịnh, chứ không phải làm Tôn gia sụp đổ, cho nên nghe Tôn Tiền Thanh nói xong, lập tức liền hung hăng trừng mắt với Đổng Trà Kỷ: “Trước khi điều tra rõ ràng, xác thật không nên hoài nghi mọi người.” *
Liêu Liễu Yến suy yếu nói: “Tổ phụ, bây giờ có phải nên tìm người giải cổ cho chúng ta trước hay không?”
*
Bọn họ có linh lực, còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng tiếp tục như vậy liền phải chuẩn bị quan tài.
Mục Tú Uyển chịu đựng đau đớn nói: “Vừa rồi không phải nói trong phủ Tiểu Nhược có Vu sư sao? Vậy mời hắn lại đây xem.”
*
Đổng Trà Kỷ nói: “Đúng vậy, trong phủ Tôn Thư có Vu sư. Tổ phụ, ngài mau bảo Tôn Thư mời Vu sư đến xem cho chúng ta, chỉ cần chữa khỏi, chúng ta liền tin tưởng không phải là nó hạ cổ.”
*
Tôn Hi trào phúng bĩu môi, hoài nghi người khác còn muốn người khác chữa bệnh cho nàng, thật là không biết xấu hổ.
Mạng người quan trọng, Tôn Tiền Thanh không thể bất mãn, cũng không thể cự tuyệt gọi Tôn Thư tới, liền phái người đến Hắc phủ thông tri cho Tôn Thư. *
Hắc Nguyên Dực biết được việc này, liền cùng Tôn Thư đi đến Nam Đại Viện.
Những người này đều chưa gặp qua Hắc Nguyên Dực, ánh mắt đều dừng ở trên mặt hắn, nhìn thấy vảy đen đầy mặt, đáy mắt hiện lên tia khinh thường, người này thật xấu.
*
Ô Bặc Phương thấy chỉ có hai người bọn họ, vội vàng hỏi: “Sao lại chỉ có hai người các ngươi? Vu sư đâu? Vu sư sao không tới cùng các ngươi?”
*
Tôn Thư nhíu mày: “Trước tết, Vu sư đã trở về tộc của hắn.”
Mọi người sắc mặt đại biến.
Không có vu sư, bọn họ tìm ai giải cổ?
*
“Ngươi nói dối.” Đổng Trà Kỷ kích động nói: “Ta xem ngươi là không muốn Vu sư trị liệu cho chúng ta nên mới nói như vậy. Ta liền nói, ta liền nói là ngươi tìm Vu sư hại bọn ta, bằng không vì sao không chịu để Vu sư giải cổ cho bọn ta?” *
Cơ hồ đi hơn phân nửa cái mạng Tôn Thế vô lực nói: “Ta cũng đồng ý với tiểu thẩm thẩm.”
Hắn nhìn về phía Mục Tú Uyển: “Tổ mẫu, ngài nói một câu đi.”
Đau đến chết đi sống lại, Mục Tú Uyển nhìn Tôn Thế, nói: “Tiểu Nhược, nếu ngươi để Vu sư trị liệu cho chúng ta, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi hạ cổ.”
*
Tôn Tiền Thanh trừng đỏ hốc mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Tú Uyển: “Mẫu thân, sao đến người cũng cho là Tiểu Nhược hạ cổ?”
*
Những người khác ngờ vực con của ông, ông nhiều lắm chỉ tức giận, nhưng ngay cả mẫu thân cũng cho là con của ông hạ cổ, điều này làm tổn thương đến tâm của ông.
Quản Đồng và Tôn Hi vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía bà.
Mục Tú Uyển giận dữ: “Ngươi cho rằng ta muốn hoài nghi nó sao? Chính là Trà Kỷ nói cũng không phải không có đạo lý? Cho dù là ai cũng sẽ sinh ra hoài nghi, không phải sao?” *
“Mẫu thân, người như thế này gọi là hoài nghi sao? Nhưng ngữ khí của ngài đã khẳng định việc này là Tiểu Nhược làm.” Tôn Tiền Thanh thất vọng tột đỉnh.
*
Mục Tú Uyển thân là trưởng bối lại bị nhi tử chỉ trích, làm bà mất hết mặt mũi, trong lòng càng tức điên: “Ta chính là cho rằng là nó làm thì làm sao?”
*
“……” Tôn Tiền Thanh đỏ hốc mắt hiện lên ánh nước, mỏi mệt nói: “Thật sự là làm ta quá thất vọng rồi, mẫu, thân, của, ta.”
Bốn chữ sau cùng làm Mục Tú Uyển hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu không nhìn ông.
Tôn Thư buồn cười nhìn bọn họ: “Chỉ bởi vì trong phủ của ta có ở Vu sư liền nói là ta hạ cổ hại các ngươi. Các ngươi chính là dựa vào điều này phán đoán như vậy? Ta xem các ngươi chính là đầu óc bị độc hỏng rồi.”
*
Hắc Nguyên Dực ôm cậu vào lòng, mắt lạnh đảo qua tất cả mọi người ở đây. Ánh mắt rét lạnh làm tất cả mọi người không khỏi run rẩy, ngay cả Ô Bặc Phương cũng không dám nhìn thẳng y. *
“Tôn Thư……”
Đổng Trà Kỷ vừa muốn nói cái gì, đột nhiên ‘bang’ một tiếng, Ô Bặc Phương tức giận chụp mặt bàn, lạnh giọng trách mắng: “Đủ rồi, ta vừa rồi đã nói qua trước khi điều tra rõ, không thể hoài nghi bất luận kẻ nào, các ngươi có phải coi lời ta nói như gió thoảng bên tai?”
*
Đổng Trà Kỷ không cam lòng: “Tổ phụ, khi chuyện chưa điều tra rõ, Tôn Thư cùng trượng phu của nó đều không thể rời đi, mọi người nói có phải hay không?”
*
Liêu Liễu Yến chần chờ một chút, cùng hội Nguyễn Lam Như gật gật đầu.
Lúc này, hộ vệ của Tôn gia vẻ mặt kích động chạy vào: “Tộc trưởng, đại gia và nhị gia bọn họ đã trở lại.”
*
Ngoài Tôn Tiền Thanh và bọn Tôn Thư, những người khác đều ánh mắt sáng ngời, tâm phúc của bọn họ đã trở lại.
Không bao lâu, Tôn Tiền Cạnh cùng Tôn Tiền Ly vội vã chạy vào nhà: “Tất cả mọi người đều không có việc gì chứ?” *
Đổng Trà Kỷ nhìn thấy trượng phu nhà mình, lập tức khóc lóc kể lể với hắn: “Tiền Đồng, ngươi mau mau cứu ta và con.”
*
Tôn Tiền Đồng nhìn thấy Đổng Trà Kỷ sắc mặt xanh đến biến thành màu đen, không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng tiến lên đỡ nàng: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Ngươi hiện tại thế nào? Có chuyện gì hay không?”
*
“Toàn thân phát đau đến sắp mất mạng.” Đổng Trà Kỷ suy yếu dựa vào người hắn: “Tiền Đồng, đêm qua đã chết vài hạ nhân, chúng ta một chút biện pháp đều không có. Ta rất sợ hãi. Tiền Đồng, ngươi mau kêu Tôn Thư đem giải dược giao ra đây, bằng không ta và con của ngươi đều sẽ chết ở chỗ này.”
*
Tôn Thư cười lạnh.
Tôn Tiền Đồng nhìn Tôn Thư, không như trước kia lập tức nổi trận lôi đình, bức Tôn Thư giao ra giải dược, nhưng sắc mặt cũng không tốt cho lắm. *
Hắn vững vàng nói: “Không phải Tiểu Nhược làm.”
Đổng Trà Kỷ sửng sốt.
Những người khác cũng sửng sốt.
*
Tôn Tiền Cạnh hỏi: “Bắc Đại Viện có phải mời tới một người khách hay không?”
Bọn Đổng Trà Kỷ vẻ mặt mờ mịt, gần đây bọn họ đều ở trong nhà dưỡng thương, không có chú ý tới những việc này.
*
Tôn Hi lập tức nghĩ đến Ba Sắc.
Nằm ở ghế Ô Bách đau đến thở sâu, nói: “Bắc Đại Viện mới tới một khách nhân, hắn ăn mặc thập phần kỳ quái, trên người quần áo đều là lông chim, phía dưới khóe mắt còn có văn ấn, trên đầu cắm mấy cây lông chim, cả người lộ ra một cổ âm tà.”
*
Tôn Tiền Cạnh nói: “Vậy đúng rồi. Khi chúng ta trở về đến Cao Lăng thành, liền nghe được có người nói Bắc Đại Viện mời tới một người kỳ quái. Theo cách người này ăn mặc, có người nhận ra hắn là Đông Nam bộ hàng đầu sư, sẽ dùng cổ thuật hại người. Chúng ta nghe thế liền lo lắng Nam Đại Viện sẽ xảy ra chuyện, vội vàng ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về. Ai ngờ vừa vào cửa liền nghe được các ngươi trúng cổ, ta suy đoán chuyện này là vị khách nhân ở Bắc Đại Viện làm.” *
Bắc Đại Viện mới vừa mời người này về, Nam Đại Viện liền có chuyện, không phải hàng đầu sư làm, còn có thể là ai. Đương nhiên, nếu không phải Bắc Đại Viện mời người này về, hắn chắc chắn cũng sẽ hoài nghi Tôn Thư.
*
Ô Bặc Phương đáy mắt lóe lên kinh ngạc, không nghĩ đầu nguồn của mọi chuyện sẽ đột nhiên hướng về phía Bắc Đại Viện, nhưng nghe Ô Bách miêu tả, người này xác thật là người Đông Nam bộ hàng đầu sư.
*
Tôn Tiền Ly đi đến trước mặt Ô Phương, khẩn cầu nói: “Mong tổ phụ hạ lệnh mang người này đến đây thẩm vấn một phen.”
*
Tôn Thư rũ xuống mí mắt, che khuất ánh sao trong đáy mắt.
Ô Bặc Phương nhíu mày, hiện tại chuyện còn chưa điều tra rõ, liền đi bắt người thật sự không tốt lắm. Có điều Nam Đại Viện lâm vào khốn cảnh như thế này, nếu hắn không giúp một phen, Nam Đại Viện sẽ chết rất nhiều người. *
Hắn thở dài, cảm thấy tâm rất mệt, hai đại viện nháo đến không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, thật sự không phải điều hắn muốn nhìn thấy.
*
“Bây giờ ta liền phái người mang người này đến đây.”
*
Ô Bặc Phương đem người thân tín của hắn dẫn đến Bắc Đại Viện một chuyến.
Không ngờ, Ba Sắc đã rời khỏi Bắc Đại Viện, cho nên mọi người lập tức liền khẳng định là người này làm. Người của Nam Đại Viện tức giận vô cùng, Bắc Đại Viện là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.
*
Đổng Trà Kỷ khóc ròng nói: “Người này đi rồi, cổ độc trên người chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không giải cổ, chúng ta đều sẽ chết.”
*
Nguyễn Lam Như nhìn về phía Tôn Thư: “Tiểu Nhược, không phải quen biết Vu sư sao? Có thể để Tiểu Nhược mời Vu sư giúp chúng ta giải cổ.” *
Mọi người ánh mắt sáng ngời, đều nhìn về phía Tôn Thư.
Tôn Thư nhẹ giọng nói: “Trước đó không phải đã nói Vu sư ở tại phủ của chúng ta sớm đã rời đi rồi sao. Cho dù không có rời đi, ta cũng không định mời Vu sư giải cổ cho các ngươi. Bởi vì ta lo lắng giải cổ không thành công, các ngươi sẽ đẩy các loại trách nhiệm lên đầu ta, nói ta không có tận lực linh tinh. Hoặc là không cẩn thận làm đau các ngươi, các ngươi liền nghĩ người của ta có phải lại hạ thêm cổ khác tới hại các ngươi hay không. Thật xin lỗi, ta gánh không nổi hậu quả nặng như vậy. Các ngươi mời người khác cao minh hơn đi. Nguyên Dực, chúng ta đi.”
*
Hắc Nguyên Dực ôm lấy Tôn Thư, ở dưới ánh mắt khó tin của mọi người, đi ra đại sảnh.
“Tôn Thư, Tôn Thư……” Đổng Trà Kỷ sợ hãi cứ như vậy mà chết, vội vàng kêu lên: “Là chúng ta sai rồi, là chúng ta trách oan ngươi, vừa rồi là chúng ta hiểu lầm ngươi, chúng ta ở chỗ này xin lỗi ngươi, ngươi nể tình chúng ta là thân nhân, liền tha thứ chúng ta lần này”. *
“Tiểu Nhược, vừa rồi xác thật là chúng ta trách oan ngươi, chúng ta cũng là vì sốt ruột, mới có thể oan uổng cho người.” Nguyễn Lam Như khó có khi ăn nói khép nép với người ngoài.
Nhưng, không ai đáp lại.
Đổng Trà Kỷ nôn nóng nhìn về phía Tôn Tiền Đồng: “Tiền Đồng, ngươi là thúc thúc của Tiểu Nhược, ngươi mau kêu nó mời Vu sư đến chữa cho chúng ta, ngươi cũng không muốn chúng ta chết ở chỗ này phải không?”