Như thường lệ Lý Viên Viên ra hồ cá chăm sóc chúng, tưới nước vườn hoa mặc cho quản gia kêu ca.
Hôm nay không khác là mấy.
"Lý Viên Viên ơi Lý Viên Viên, sống vinh hoa cô lại không muốn, tổng đốc đã căn dặn cô không cần động móng tay vẫn có kẻ hầu người hạ, cớ làm sao cứ ra vườn giành việc với người khác?"
Cô thở dài: "Quản gia ơi quản gia, ta mệnh khổ quen rồi sống sung sướng liền thấy không quen, chỉ muốn vận động đôi chút cớ làm sao ông cứ đuổi ta hoài."
Quản gia mặt ai oán: "Tổng đốc ngày nào cũng gọi ta lên trách phạt cô có biết không? Hôm trước bị người ta thức sớm giành việc thì hôm sau cô thức sớm hơn người ta, ta thật sự hết cách với cô."
"Hết cách thì không cần nghĩ cách nữa, ta vốn dĩ thích vườn hoa này nên muốn chăm chúng, ông cứ báo cáo với tổng đốc như thế." - Lý Viên Viên nói xong xách thùng nước tiếp tục tưới cây.
"Cô có thể đi tán gẫu với mọi người, có thể ra ngắm hoa thỏả thích, tổng đốc chỉ dặn không cho cô động tay động chân vào việc nhà chứ đâu nói không cho cô đi chơi, xem như ta năn nỉ cô đi." - Lần đầu tiên trong đời quản gia phải năn nỉ người khác ngừng làm việc.
"Vô ích thôi, lúc trước ta phá hoại vườn hoa của anh ấy nên giờ phải chăm sóc cho chúng, nhất là cây tiểu tinh liên này, mặc dù chẳng có chút nào giống sen nhưng rất thơm lại rất đẹp còn là cây tổng đốc quý nhất, khó khăn lắm mới sống lại được... Còn có hồ cá này toàn là loại anh ấy thích, ta phải đích thân chăm bón từng con mới khoe mạnh mượt mà."
"Ta.... Coi như thua cô.." - Quản gia bất lực thở dài thở ngắn lầm lủi vào nhà, thế nào cũng bị mắng.
Chờ quản gia đi rồi cô mới trưng lên bộ mặt lo lắng, gần tháng nay không thấy Vũ Thành tới tìm chẳng lẽ xảy ra sự cố gì sao?
Mật báo cô gửi liệu có sơ sót gì không?
Lần này chiến dịch trọng đại mà chưa thấy tìm tới thì sao gửi hết tư liệu cho họ đây?
Trong lúc lo lắng thì cục giấy quen thuộc rơi ngay đầu cô, Lý Viên Viên vui vẻ nhặt bỏ túi quần vờ tưới thêm vài cây rồi vào nhà kho.
Tối đó chờ lính gác đi qua cô lẻn ra vườn sau.
"Vũ Thành, sao lâu quá anh không tới tìm em." - Lần này Lý Viên Viên là người gấp gáp.
"Chuẩn bị lực lượng trang bị cho trận chiến sắp tới, những lần tập kích nhỏ lẻ trước đó cũng nhờ có em nếu không quân lính bên ta thiệt mạng rất nhiều." - Vũ Thành cười, ẩn sâu đôi mắt đen láy ấy chất chứa bao lo âu.
"Mẹ em, bà ấy..." - Cô ngập ngừng muốn hỏi lại thôi.
"Bà ấy rất khoẻ, ngày ngày dệt vải trồng rau."
Lý Viên Viên mỉm cười: "Vậy thì tốt... Lần này em cũng mong anh tới tìm, có bất ngờ cho anh đây."
Cô lấy sấp giấy giấu trong áo đưa cho Vũ Thành: "Đây là tư liệu mật em trộm được trong phòng Hoắc Thừa Ân, hôm trước em nghe bọn chúng có nhắc tháng sau sẽ tiến hành công kích, mọi người nên chuẩn bị trước về lấy chúng rồi thẳng tiến ra bắc."
Theo lý phải vui khi lấy được những thứ này nhưng ngược lại lòng Vũ Thành nặng trĩu: "Viên Viên, em..."
"Anh không cần lo, em tự biết chăm sóc mình... Anh tranh thủ về kẻo bị phát hiện." - Cô đẩy đẩy Vũ Thành rồi cũng xoay người bước đi.
Lý Viên Viên hiểu rõ Vũ Thành đang nghĩ gì, cô lại không muốn đối diện với anh ấy, dù sao cũng không nên làm tổn thương một người hết lòng đối tốt với mình.
"Em đi đâu đó?" - Hoắc Thừa Ân từ đâu xuất hiện chắn trước mặt.
Lý Viên Viên xém nhảy xuống hồ cá vì hoảng: "Anh... Anh làm gì ở đây?"
"Anh đang hỏi em."
"Em... Khó ngủ nên đi dạo một chút." - Cô tìm thật lâu mới ra một lí do, tay chân hoạt động như đi tản bộ.
"Vậy cùng đi." - Hoắc Thừa Ân chậm rãi đi trước.
Lý Viên Viên buồn ngủ cũng phải bấm bụng theo sau.
"Tuần sau Trần Điềm Nhiên sẽ tới đây."
"Thì sao?" - Cô vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi, chẳng ngước lên xem thái độ anh thế nào.
"Cuối năm anh phải lấy Trần Điềm Nhiên làm vợ."
"Thì sao?" - Lý Viên Viên ngừng bước chân nhìn anh thật lâu, bóng lưng to lớn cô đơn đến đáng thương, đôi vai ấy dường như đang gánh trọng trách rất nặng nề.
Cô sực tỉnh, ngốc thật, có gì mà cô đơn với gánh trọng trách, người ta sắp một bước lên mây trở thành con rể tổng thống, vui sướng không kịp ở đâu ra đáng thương.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" - Anh vẫn chậm rãi bước đi.
"Cả ngày không thấy thì ra anh đi bàn chuyện hôn nhân đại sự." - Lý Viên Viên giương lên nụ cười bất cần: "Em có thể nói gì nữa, một cô gái đơn độc không quyền hạng trong tay, một tình nhân không danh không phận không được cưới gả đàng hoàng, thế lực không có danh phận cũng không, muốn đánh cô ta thì không đủ sức muốn ngăn cản thì không lí do, anh nghĩ em nên nói gì... Chúc anh hạnh phúc sao?"
Hoắc Thừa Ân dừng bước xoay người nhìn cô.
Trong thoáng chốc Lý Viên Viên thấy trong đôi mắt ấy mang bao nhiêu thống khổ cùng bất lực, cô lại nhìn nhầm sao?
"Em về ngủ đi, trời khuya sương lạnh dễ nhiễm bệnh." - Nói xong anh xoay mặt bước đi không một lần ngoảnh lại.
Lý Viên Viên nhìn theo bóng anh dần khuất, ngáp dài rủa thầm: "Là ngươi kéo đi chứ ta có muốn đâu, buồn ngủ muốn chết."