Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 7



' Ting~~' cửa thang máy từ từ mở ra , cô cùng anh bước ra khỏi thang máy đi đến những quầy bán quần áo nữ . Bề ngoài tuấn tú của anh quả thật thu hút không ít ánh mắt của đám phụ nữ .

.     Nhân viên nữ rất nhanh tiến tới chỗ anh và cô , nở nụ cười nghề nghiệp : " Xin hỏi chị có thể giúp gì cho 2 em ?! " Lại len lén liếc về phía anh đang lạnh nhạt đứng đó . Quả thật rất đẹp trai nha .

.     Cô nâng phượng mâu nhìn nhân viên nữ đang như có như không nhìn anh mà không vui nhíu mi , lấy tay mình khoác lấy tay anh kéo anh lại gần , giọng băng lãnh : " Không cần " 

.     Nhân viên nữ bị ánh mắt sắc bén của cô nhìn khẽ rùng mình 1 cái cảm thấy cô gái trước mặt không thể chọc , vội vàng gật đầu nử ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn kiếm cớ rời đi : " Vậy 2 vị cứ tự nhiên lựa chọn , không phiền ạ " nói xong không đợi anh và cô phản ứng đã bỏ chạy mất .

.     Anh nhìn nhân viên nữ hoảng sợ rời đi trong phượng mâu không gợn sóng nào , nữ nhân đó luôn nhìn anh anh biết nhưng không để ý tới thôi , cuối xuống nhìn cô sủng nịch hỏi : " Em muốn mua gì ? " 

.     Cô  xoay qua nhìn anh một cái , phượng mâu loé lên tia sáng quỷ dị , cười cười sẵn thế đang nắm tay anh trực tiếp lôi anh đến quầy bán đồ lót của nữ . 

.     Anh bị cô kéo đến nơi thì sống lưng cứng đờ , lỗ tai đỏ bừng , anh lúng túng vội có ý đồ muốn rời đi nhưng bị cô nếu lại : " Ách , Ân Nhi nếu em muốn mua gì cứ việc tự nhiên , anh ở ngoài chờ em " 

.     Cô nhìn anh xấu hổ thì buồn cười nhưng không có ý buông tha cho anh , phượng mâu chớp chớp đầy ngập nước , đôi môi bị anh hôn còn hơi đỏ chu lên bất mãn : " Anh nói anh sẽ đi mua sắm với em mà , anh lại tính thất hứa sao ? " 

.    Anh vội vàng giải thích : " Không có , nhưng .... " 

.    " Nhưng như thế nào ?! Anh không thích mua đồ cùng em chứ gì ?! Được thôi nếu anh không thích thì về trước đi , hồi em tự đi xe bus về , không tiễn " Cô trực tiếp cắt ngang lời anh , giả bộ tức giận muốn xoay người bỏ đi . 

.    Anh lúng túng không biết làm thế nào , thấy cô muốn rời đi bèn trực tiếp ôm cô vào lòng : " Ân Nhi , không phải mà , ý anh phải vậy , anh....anh , đồ lót là đồ riêng tư nên anh sợ ... " 

.    Cô nhướng mi , chu môi bất mãn : " Giờ anh đi cùng em hay không ?! " 

.    Anh cuối cùng bắt đấc dĩ thoả hiệp với cô : " Được rồi , anh đi là được , Ân Nhi đừng giận " 

.    Cô nghe anh nói thế thì nở nụ cười hài lòng , nắm lấy tay anh bắt đầu lựa đồ lót của mình . Còn anh thì nhìn những bộ đồ lót đủ loại thì cũng không nhìn nữa mà xoay qua ngắm cô đang hăng say lựa đồ lót . 

.     Cô lựa trong đống đồ lót thì thấy một bộ đồ lót màu xanh nhạt đơn giản , cô bèn lấy ra áp lên người mình xoay qua hỏi anh : " Bộ đồ lót này được không ?!" 

.     Anh ho khan 2 tiếng cố gắng quăng đi ý nghĩ nhớ lại cảnh hồi sáng mà gật đầu : " Khụ...Ừm , rất hợp với em " 

.     Cô nghe anh nói cho có lệ bèn không vui nhíu mi , sau đó tia sáng lóe lên trong mắt : " Hay em thay thử cho anh coi nhé ?! " 

.     " Không cần , em thích là được rồi , anh cũng không rành ba vụ này cho lắm " Anh vội vàng từ chối nhưng sợ cô giận nên giải thích thêm .

.     Cô cũng không truy hỏi anh nữa mà tự lựa chọn đồ lót của mình , lâu lâu lại xoay qua hỏi anh nhưng anh chỉ trả lời đúng 1 câu ' rất hợp với em ' làm cô thật bất đắc dĩ . Rất nhanh cô đã lựa chọn được mấy bộ đồ lót mình thích .

.     Cô nắm lấy tay anh kéo đi khu quần áo thường ngày . Nhưng cặp mắt đầy hâm mộ cùng ghen tị của bọn nữ giới cô và anh đều không quan tâm . Anh thì vẫn 1 câu ' Cô thích là được rồi ' còn cô thì vui vẻ kéo anh đi mua đồ của mình . 

.     " Anh Thiên Phong " 

.     Một giọng nói mền mại gọi tên anh làm cô đang lựa đồ ngừng hẳn động tác trên tay , xoay qua liếc nhìn anh một cái rồi lại nhìn người đang chạy tới , không vui nhíu mi . Anh nhìn cô không vui thì thầm than tiêu rồi.