Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 15: Vũ tiểu miêu có thật nhiều vệ tinh.





"Oa, trường mình trước đây có người đi xe này sao?" Đứng trước cổng Đại học A chiều nay đặc biệt đông người, vài nhóm nữ sinh tụ tập lại to nhỏ nói chuyện thành công khiến mọi người chú ý đến chiếc xe sang trọng đắt tiền dừng lại cách đó không xa.


Cửa xe mở, một người đàn ông vóc dáng cao lớn bước ra ngoài, hắn mặc đơn giản áo sơ mi trắng cùng quần âu, gấu áo tùy tiện xắn lên lộ ra cơ tay với làn da màu đồng cổ khỏe mạnh. Tuy nam nhân đeo kính râm nhưng đường nét lộ ra góc cạnh nam tính, mái tóc hơi xoăn vuốt ra phía sau, nhìn liền biết là một mỹ nam không tầm thường.


"Nhìn đi, thật đẹp trai." Vài cô gái đỏ mặt nhỏ giọng bàn tán.


Người đàn ông kia hoàn toàn coi như không nghe thấy đi vòng ra phía bên kia mở cửa, bước ra ngoài chính là nam tử trẻ tuổi, đối với học sinh trong trường danh tiếng tuyệt đối không hề nhỏ. Vũ Thanh An từ lúc mới vào trường đã như hòn đá bỏ giếng nước, dùng thành tích học tập của chính mình dao động tất cả những thành phần con nhà giàu chỉ biết dùng tiền mua điểm ở đó. Cậu gia thế không nổi bật, là một đứa trẻ mồ côi không tiền không thế thế nhưng học giỏi, dung mạo lại vô cùng hấp dẫn tầm nhìn, tính tình lại tốt, rất nhanh liền trở thành đề tài nóng thuở đầu, cũng có một bộ phận fan nhỏ đều là các nữ sinh hoặc hậu bối cố định trên diễn đàn trường.


Thế nhưng ngươi có cái gì cứ bàn tán, ta đây Vũ Thanh An căn bản không có biết.


Cậu ra khỏi xe, đám người tụ tập lại được trận xôn xao, cái này trên diễn đàn tháng trước mới có vụ nữ sinh bước xuống từ xế hộp đắt tiền bị chụp lại đưa lên nói là có người bao dưỡng, sau này nàng cũng bị chèn ép đến mức chuyển trường rồi. Lần này Vũ Thanh An tự nhiên xuất hiện như thế này đánh động vào tâm mọi người, sẽ không phải người đàn ông kia là kim chủ của cậu chứ?


"Này, tôi biết người đàn ông kia. Hắn là Ngụy Âu Dương gia chủ của Ngụy gia, tổng giám đốc của Ngụy Âu thị đấy." Có người nhỏ giọng nói.


"Nghe nói người đàn ông này nhân tình không ít, như thế nào Vũ Thanh An lại theo hắn chứ? Thật mất hình tượng nha." Một nam sinh từ lâu đã không vừa mắt Vũ Thanh An được nhiều nữ sinh chú ý liền cười nhạo châm chọc.


Giữa đám người, một cô gái bước ra đối với Vũ Thanh An có chút lo sợ hỏi, "Vũ ca, hôm nay anh đi cùng ai vậy?"


Ngụy Âu Dương đứng đằng sau hơi nhướng mày, nhìn nữ nhân kia tỏ vẻ hiền dịu đáng yêu với Vũ Thanh An tuyệt đối không thấy vừa mắt, nghe từ "Vũ ca" này lại càng chói tai.


Vũ Thanh An ở trường ba năm đã sớm quen thuộc mấy hậu bối gọi mình là "Vũ ca", cậu cũng nhận thức được cô gái này, nàng họ Giang là học sinh mới lên năm 2, thuở đầu đối với cậu vô cùng sùng bái, luôn đi theo cậu muốn học tập. Nhìn thấy nàng hướng ra phía sau đáy mắt hiện lên tia hốt hoảng, khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm.


"Vị này là Ngụy Âu Dương.. Ừm, sếp ở công ty anh, hôm nay thuận đường giúp anh đến trường tiện thể bàn chuyện công việc." Cậu nhu hòa cười, thuận tiện tìm lí do thoái thác.


Đám người xung quanh cũng nghe được, "Thấy chưa, tôi đã nói là Vũ ca trong thời gian thực tập tiến triển rất tốt, người ta chỉ là bàn công việc thôi, nói nhảm cái gì?"


Người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn tựa ở cửa xe yên lặng không nói cái gì, lướt qua liền thấy vài nữ sinh ôm ngực thở phào, vài nam sinh tuy không nhiều, biểu hiện không có phong phú khoa trương như đám nữ sinh, chỉ lộ ra nét an tâm trong đáy mắt.


Vì đồng phục Đại học A có phân chia rõ ràng các năm, học sinh năm nhất tăng dần lên là màu xanh lá – màu đỏ – màu ghi – màu xám ở đuôi cổ áo sơ mi, áo khoác thì có đánh dấu theo số ghim kẹp màu vàng kim ở túi áo trước ngực. Hắn sơ sơ qua đếm được học sinh năm 3, năm 4 là chủ yếu, vài người bộ dáng cũng không tồi.


Xem ra Vũ tiểu miêu xung quanh có thật nhiều vệ tinh chướng tai gai mắt, cần xử lý bài trừ.


"Vậy cậu mau vào trường, cuối giờ tôi sẽ đến." Ngụy Âu Dương cũng không muốn ở lại dây dưa, hắn gật đầu với cậu một cái lên xe lái rời đi.


Chiếc xe vừa khuất khỏi ngã tư, một nhóm nữ sinh liền đi đến vây quanh Vũ Thanh An khiến cậu có chút trở tay không kịp.


"Oa, Vũ ca thật giỏi, từ bây giờ mỗi ngày đều có người đưa đón, chứng tỏ tiền đồ rất rộng mở nha."


"Lại nói Ngụy Âu Dương là người không dễ chọc, anh ấy coi trọng Vũ ca, vậy năng lực Vũ ca tuyệt đối không thể xem thường."


Vũ Thanh An đối với những lời nói này nghe thế nào lại giống mấy đứa bé gái ở cô nhi viện luôn tranh giành đòi chơi cùng cậu, đành cười cười xem như cho qua, sau đó thấy bảo vệ mở cổng trường rất nhanh liền nói lời cáo từ, nở một nụ cười nhẹ xoay người rời đi, để lại mấy cô nàng mặt đỏ tim đập. Vũ ca thật sự rất đẹp trai!


Chiều nay lịch của cậu không có nhiều tiết học, chủ yếu là vì trước đây học hành chăm chỉ, điểm chuyên cần cùng tự học* của cậu đạt tối đa, mấy đợt thi cuối kỳ với tổng kết môn lại càng không nói tới, thế nên sang đợt này không phải học thêm khóa bổ túc.


(Điểm chuyên cần với điểm tự học được áp dụng trong các trường ĐH. Điểm chuyên cần được tính theo những lần học sinh vắng mặt mà tính, khi số lần học sinh vắng vượt qua mức quy định có thể sẽ được xét không đủ điều kiện thi tổng kết; Điểm tự học còn tùy vào giáo viên dạy: làm bài luận, thuyết trình, khảo sát thực tế,...)


Mở đầu là tiết Triết học, mới đầu năm quả thực chính là muốn mạng người. Ở dưới giáo đường, giáo sư là một người đàn ông trung niên với cái đầu bóng loáng đứng trên bục giảng hăng say đến nước miếng văng tứ tung, căn bản không quản học sinh đều gục ngủ hết, ta đây chính là người có tâm huyết với nghề.


Vũ Thanh An đối với tiết này đặc biệt không có hứng thú, kỳ thực ở trên trường dạy không hiểu được, vẫn nên về nhà học sẽ tốt hơn thế nên cậu vẫn có chút tùy tiện, ở trong lớp nhàm chán mở laptop. Người ngoài tưởng như đang chăm chú ghi lại những gì giáo viên nói, thật ra Vũ Thanh An lại mở trang mạng xem tin tức báo lá cải hoặc đơn giản là chơi game. Nhưng vì cậu ngồi ở cuối dãy nên không ai quan sát được, mà có cũng không thể nói gì, người ta cũng là người mà!


Một bên Vũ Thanh An đang nhàm chán chơi game thi thoảng ngáp ngáp vài cái, ở bên này vị nào đó đang ở trong phòng họp nhìn điện thoại đến ngẩn người.


Hắn rõ ràng đã nhắn tin nói khi nào cậu tan lớp sẽ ra đón, thế nhưng con mèo này đã gần một tiếng cũng chưa có trả lời!


Nhân viên xung quanh nhìn vị này biểu tình hết nhàm chán lại cau mày, cuối cùng lại đen mặt, bàn tay cầm chiếc điện thoại cũng dụng sức, khớp tay nghe thấy răng rắc răng rắc, có người đang đứng báo cáo còn cảm tưởng như nếu anh không làm cho cẩn thận cổ anh sẽ bị bẻ đến kêu như thế này này.


"Tổng giám đốc." Tạ Như Linh ho khan vài tiếng hướng phía vị kia khẽ gọi.


Ngụy Âu Dương nháy mắt quay trở về trạng thái ban đầu, đứng dậy không nói hai lời liền "Tan họp" rồi rời đi, anh đây tâm tình không tốt, ngoại từ tiểu tổ tông nhà anh cũng đừng có ai chọc tới.


Tổng giám đốc mang tâm trạng cực kỳ tồi tệ trở về phòng, đợi một lúc lâu sau Tạ Như Linh tiến vào đem mấy tư liệu vừa rồi chưa báo cáo đưa cho hắn, thấy vị này sắc mặt thật dễ đổi, mới vừa rồi bộ dáng như sắp giết người tới nơi bây giờ lại thành xuân tươi phơi phới. Quả nhiên là cậu thanh niên tên Vũ Thanh An kia đã thu phục được nam nhân yêu nghiệt này rồi.


Cụ thể là Tổng giám đốc vào phòng phát tiết tâm tình khó chịu một lúc, sau đó liền nhận được tin nhắn của Vũ tiểu miêu nói tầm 5h30 chiều sẽ tan học, tâm tình liền lập tức lên cao, dự tính 5h sẽ tan tầm sớm đi đặt chỗ nhà hàng cùng cậu ăn.


Cái gì mà đạo đức của Tổng giám đốc, anh đây là đi đón tiểu tổ tông nhà anh đi ăn tối, có cái gì dám quản liền trực tiếp dọn khỏi công ty đi.


Vũ Thanh An nói 5h30 tan lớp nhưng cậu muộn 5 phút, là vì hôm nay thầy giáo nói nộp bản báo cáo lại thế nhưng tìm mãi cũng không thấy, hỏi ra mới biết hôm nay thầy không đến, đành phải để ở chỗ bàn làm việc mới đi. Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe màu đen bóng loáng đậu trước cổng trường, buổi đầu chủ yếu là các tiết học bổ túc, các học sinh đều ở lại tự học thêm, ở ngoài cũng ít có ai trở về nên ít gây chú ý, Vũ Thanh An không có kiêng kị gì nhiều mở cửa xe bước vào.


"Hôm nay chúng ta ăn ngoài, em thích ăn cái gì?" Ngụy Âu Dương nhìn Vũ tiểu miêu cài dây an toàn cẩn thận, muốn đưa tay ra giúp song cũng chưa có làm ra hành động gì, hướng cậu hỏi.


"Về nhà ăn là không được sao?" Vũ tiểu miêu có hơi ngập ngừng, ánh mắt thoáng tia do dự, vị này nếu muốn ra ngoài ăn hiển nhiên sẽ chọn mấy chỗ không tầm thường, vậy tiền của cậu cũng phải trả đó.


Hắn nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi cảm khái, "Không cần lo lắng, tôi mời em", hơi đảo tay lái rẽ bên trái, "Tôi có đặt một chỗ ở nhà hàng Trung Quốc, rất nổi tiếng, đến đó xem sao".


Vũ tiểu miêu đối hành động này khóc không ra nước mắt, nếu đã đặt rồi thì sao còn phải hỏi tôi?


Đi đến nhà hàng rồi, Tổng giám đốc sau khi đưa chìa khóa cho nhân viên gửi xe xong thì đưa Vũ tiểu miêu đến tận cửa. Quản lý nhà hàng từ đằng xa đã nhận biết hắn lập tức cúi đầu chào hỏi nhiệt tình, ông từ lúc nghe tin nhân viên nói có người tên Ngụy Âu Dương đặt chỗ liền chuẩn bị phòng riêng cho hắn, người này tuyệt đối không thể đắc tội được, sớm nên chuẩn bị từ trước.


Một dãy nhân viên đến xếp hàng đều đứng sau quản lý nhìn đến Ngụy Âu Dương còn không dám, nhưng hắn để ý thấy trong hàng ngũ đó có một nam nhân nhìn qua Vũ tiểu miêu đang ngó nghiêng bên cạnh mình, thần sắc lộ ra kinh diễm, điều này khiến tâm tình hắn tốt lên lại hơi trùng xuống. Vũ Thanh An cảm nhận được vẻ mặt người này không vui lắm nghiêng đầu hỏi, "Làm sao vậy?"


Người quản lý kia cũng rất nhanh nhận thức được hắn khó chịu, phát hiện được nhân viên mình ánh mắt không đứng đắn nhìn về phía thanh niên đi bên cạnh hắn. Ai da, cậu hại chết tôi, nhìn ai không nhìn đi nhìn tiểu tình nhân nhà người ta??


"Ngụy tổng thật ngại quá, cậu ta mới vào làm nên không biết quy củ, mong ngài thứ lỗi." Vừa nói quản lý liền đem đầu người kia ép cúi xuống xin lỗi.


Ngụy Âu Dương im lặng không nói gì, tầm mắt cao ngạo từ trên cao liếc xuống giống như một vị đế vương đang nhìn xem nên xử trí kẻ này như thế nào, mãi đến khi Vũ tiểu miêu không hiểu gì cũng thấy người ta xin lỗi đến nhàm chán nói, "Ngụy Âu Dương, tôi đói bụng."


Một câu kêu đói bụng này tựa móng vuốt nhỏ cào vào lòng hắn, Tổng giám đốc liền hưng trí vứt sang một bên dắt Vũ tiểu miêu đến phòng ăn riêng, cũng lười không muốn tính toán so đo nữa, dù sao nếu Vũ Thanh An ăn thích chỗ này, sau này hắn sẽ lại đưa người đến nhiều một chút.


_______


Tổng giám đốc: Bảo bảo hồi đấy thật đáng yêu.


Vũ Thanh An: Người ta đường đường chính chính là nam nhân, như thế nào anh lại nói đáng yêu?


Tổng giám đốc: Có tạc mao vẫn rất đáng yêu.


Vũ Thanh An: Thư phòng thật ra cũng rất rộng rãi cùng thoải mái.


Tổng giám đốc: Tuyệt đối không đáng yêu chút nào, haha... Bảo bảo, chớ giận.