Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 81: Vạn lời muốn nói, một câu muốn hỏi.



Nguỵ Tiêu Tường lặng yên nằm trên giường, trên tay là cuốn sách đang đọc dở, tuy mở ra như thế nhưng tầm mắt của nó cứ lạc trên người đàn ông thô kệch như gấu đang sắp xếp đồ cho mình.


"Chú lại phải đi sao?" Nhìn thấy gã rút điện thoại ra nhắn gì đó rồi cất đi, nó biết được có lẽ Nguỵ Âu Dương lại có việc gì rồi.


"Cậu ngủ đi, sáng mai tôi sẽ về, đừng gây chuyện." A Báo gật đầu, xếp gọn đồ của Nguỵ Tiêu Tường ở trong tủ.


"Có phải rắc rối lớn không?" Nguỵ Tiêu Tường nhận thấy câu hỏi của mình hơi kì lạ, rất nhanh lại đổi sang giọng điệu bình thường, "Sáng mai tôi muốn ăn há cảo chiên với bánh bao."


A Báo đứng dậy mặc áo khoác, gật đầu thoả thuận "Được" một câu rồi bước ra ngoài.


"Nói cái gì vui với tôi đi."


Gã dừng lại một chút, "Cậu đâu cần tôi kể chuyện nữa."


Nguỵ Tiêu Tường mím môi hạ mắt không nói chuyện với gã nữa, lời nói vừa rồi liền như chưa từng tồn tại.


A Báo thở dài, "Tôi phải về thành phố, đừng gây chuyện Tiểu Tường."


Sau đó gã đi ra ngoài đóng cửa phòng, rất nhanh chỉ còn mình Nguỵ Tiêu Tường ở trong.


Mặc dù nó biết thể nào bên ngoài cũng có một bảo an nữa, nhưng mà A Báo rời đi Nguỵ Tiêu Tường hơi khó chịu trong lòng. Mà dù gì gã cũng là trợ thủ đắc lực của Nguỵ Âu Dương, bất cứ khi nào hắn muốn A Báo đều làm theo lệnh.


"Chú là thật tâm để ý quan tâm tôi hay là chỉ làm theo lệnh vậy?"


_____


Băng Xà là một trong những băng đảng đường phố ở khu phố dưới mà Ngụy Âu Dương không để tâm tới, chỉ cần những băng đó không tới khu đô thị của hắn hành nghề buôn bán chui, người đàn ông này liền không bận tâm, mặc chúng làm gì thì làm. Hắn vốn dĩ không phải e ngại bọn chúng sợ gây phiền toái mà là theo quy tắc sống của chính mình, nước sông không phạm nước giếng.


Thế nhưng mà bởi vì hôm nay có Vũ Thanh An dính vào, tự dưng trong mắt Ngụy Âu Dương lại xuất hiện một cái gai nhỏ, không quá ngứa mắt, nhưng càng nhìn càng khó chịu.


Bởi vậy hắn nhắn cho A Báo một dòng tin.


'Thu hồi khu đó, cảnh cáo một chút'.


Băng Xà cứ điểm của chúng là một quán hát lớn ngay giữa khu phố đêm số 3, cầm đầu là một tên người Hàn Quốc, tên đó từng bị dính truy nã toàn quốc vì tội danh buôn bán người nên vượt biên trốn qua nơi này bắt đầu lập nghiệp lại từ đầu kéo theo vài anh em từ lúc mới tới đây.


Bốn người ở đồn cảnh sát sáng nay là những người theo tên đó từ đầu, tối nay nghe tin bị đánh nhừ tử ngay tại đồn cảnh sát thì giận dữ.


"Tụi cảnh cũng dám gây sự?"


Một đứa mắt híp chiều nay nói chuyện với Ngụy Âu Dương lắc đầu, "Không phải bọn chúng, là một thằng nhãi họ Vũ."


Nhấp một ngụm rượu, bên tay giang lên tức khắc liền có một người phụ nữ mặt son phấn ưỡn ẹo xà vào bên lòng, "Nó là thằng nào?"


"Bọn em không rõ.. nhưng nó là người của Ngụy Âu Dương."


Vừa mới dứt câu, cốc rượu đã phi thẳng vào bọn chúng. Tên Hàn Quốc đứng lên chửi một câu rất lớn, "Một lũ ngu!"


"Tao đã dặn chúng mày phải để ý thật kĩ, không được làm gì trước mặt Ngụy Âu Dương."


Ánh mắt trợn trừng lên nhìn cái tên cả mặt đều bầm dập hỏi, "Mày có phải nói gì rồi hay không?"


Bốn đứa này chiều nay nói ra đồn cảnh sát đón mấy đứa kia về, không thể nào có chuyện lúc trở về một thằng bị đánh tơi tả mà không làm gì được.


Bọn chúng chưa kịp nói, bên ngoài phòng đã xôn xao tiếng ồn, một nữ nhân hình như là quản lý quán hát này mở cửa phòng e dè nói, "Đại ca... A Báo tới."


Vào khu này chỉ có một nhóm 5 người nhưng đủ để làm loạn ngoài sảnh, chỉ cần nhìn A Báo là nhận ra.


Ngụy Âu Dương đối với những băng đảng chợ đen có thể vài phần người không biết mặt chỉ nghe danh, nhưng A Báo thì khác.


A Báo là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn khiến cho thân hình của gã càng thô kệch như một con gấu, làn da màu đồng sẫm màu, bên mắt trái có một vết sẹo kéo từ lông mày chéo xuống đuôi mắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy đồng tử mắt trái của gã có một phần bị đục màu. Vết sẹo này nghe kể là do gã đánh nhau với một băng trong tù, bị một dao chém phải, đổi lại gã thành cầm đầu trong đó, không ai dám đụng tới nữa.


Cái đáng nói là cha A Báo từng một thời đi theo cha của Ngụy Âu Dương, nhưng sau này gã xin vào quân đội trở thành một quân nhân trẻ tuổi, nhưng bị đồng nghiệp bán độ đẩy tội danh vào tù, đến khi ra ngoài thì vất vưởng trong khu chợ, sau này được Ngụy Âu Dương tìm lại cưu mang nên quyết lòng đi theo hắn. Một quân nhân từng bị chính pháp luật nhà nước mà mình noi theo đẩy vào cảnh tù tội, gã sớm đã không còn tin tưởng. Hiện tại lệnh duy nhất hắn nhận được chỉ từ Ngụy Âu Dương.


Chính bởi vì từng một thời lăn lộn bên ngoài, A Báo bọn chúng từng gặp qua, danh tiếng đều nghe tới.


Gã bình thường đều mặc một áo thun màu đen, bởi vì người quá to nên áo nào cũng thành ôm vào người lộ rõ cơ bắp săn chắc, quần âu tôn lên đôi chân dài, dáng đi vẫn giữ phong thái quân nhân nhưng có phần ác liệt hơn, không quá quy củ nữa.


Có một quy luật ở trong các băng chợ đen, chỉ cần đến cứ điểm của một băng, đuổi được tên cầm đầu ra bên ngoài thì tất cả của bọn chúng đều mất hết.


Ngụy Âu Dương biết A Báo hiểu về điều này nên cử gã đi, bọn chúng cũng hiểu được gã tới đây để làm gì.


"Bọn tao không thể làm thế đâu, đây là nơi làm ăn." Tên Hàn Quốc nhếch mép ngậm điếu thuốc vào miệng.


"Bước ra ngoài đi, và đừng quay lại." A Báo mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì nhiều, phun ra một câu như vậy.


Phía sau tên Hàn Quốc có một đứa đàn em chiều nay bị đánh phi tới, tay lăm lăm con dao định đâm vào A Báo, nhưng gã nhanh tay hơn túm lấy tay đối phương bẻ quặt ra phía sau, rút ra một con dao cầm tay đâm thẳng vào ngực tên đó, máu thấm ướt cả áo sơ mi trắng.


Thủ đoạn dứt khoát gọn gàng không hề lưu tình, tên kia chỉ biết ho vài cái rồi ngã khuỵu xuống.


A Báo tay làm hai đường cơ bản lau máu trên dao vào tay áo rồi thu về, vẫn đứng sừng sững chặn ở lối đi, điềm tĩnh nhắc lại.


"Bước."


Tên Hàn Quốc trừng đỏ cả mắt, cuối cùng phải chấp nhận, cam chịu bước ra ngoài, đàn em theo sau thấy thế thì không dám nói gì, nối gót rời đi.


"Đã xong." A Báo nhấc điện thoại nói.


Vừa lúc đầu bên kia Nguỵ Âu Dương gật đầu, bắt tay với người ngồi đối diện, miệng nhếch cười nhẹ "Thành giao".


Từ giờ, quán hát đó chủ đổi thành một người Thái Lan, sau đó nó biến thành cái dạng gì, Ngụy Âu Dương không thèm quản.


Sau khi rời khỏi nhà hàng, điện thoại trong túi quần rung lên một tiếng, hắn lấy ra nhìn màn hình hiển thị bảng tin nhắn của mèo nhỏ Vũ.


'Em muốn ăn há cảo chiên ở khu phố sau công ti anh.'


Mỉm cười nhắn lại một từ "Được" rồi lên xe rời đi, hắn biết Vũ Thanh An ở nhà bỏ bữa đợi hắn, mà cậu cũng biết hắn đi giao dịch ngồi nhà hàng mà thực chất động vào đồ ăn rất ít.


Đám người kia đi rồi, hai người bọn họ không ở nhà chính nữa, Ngụy Âu Dương cùng Vũ Thanh An đi dạo qua khu rừng nhỏ về căn biệt thự tách riêng. Vũ Thanh An tối hay đi dạo ở rừng nhỏ này. Vũ Thanh An chê có quá ít đèn, đi ở đây có vẻ rất heo hút vắng lạnh, cậu không thích, thế nên ngày hôm sau cho người lắp đèn chăng theo từng cây dọc hai bên lối mòn, cách vài mét còn cho dựng thêm vài cái trụ đèn vàng. Nhìn dây đèn chăng sặc sỡ sắc màu nhấp nháy rất đẹp, ở những đêm trăng sao thanh mát trông càng tuyệt vời.


Căn biệt thự lần đầu trở lại Vũ Thanh An chỉ biết lặng im nhìn, nhìn bề ngoài trông hoành tráng lộng lẫy, bước vào trong thì không thể thảm hại hơn, mấy đồ đạc trước kia chẳng còn, trống trơn đến đáng thương.


Ngụy Âu Dương lúc đó tựa lưng vào bên thành cửa mỉm cười nhẹ nhàng, "Anh chỉ nghĩ sẽ đợi em trở về sửa lại nơi này."


Câu nói này đổi lại được một nụ hôn nhẹ từ người yêu nhỏ, vết thương xưa cũ cũng sớm đã mờ sẹo, giờ chỉ còn là hạnh phúc.


Vũ Thanh An đang ngồi xem TV ở nhà, tiếng mở cửa ở bên ngoài truyền vào, Ngụy Âu Dương bước vào trên tay cầm túi há cảo chiên, bên má phải hơi bầm tím, máu đã khô từ mũi dọc xuống bên khoé miệng, quần áo cũng không còn chỉnh tề, vô cùng thảm hại.


Song hắn vẫn cười, "Nó còn nóng."


Sau khi bọn họ dùng bữa xong, Vũ Thanh An đuổi hắn đi tắm, còn mình thì dọn dẹp bàn ăn, xong xuôi thì vừa lúc Nguỵ Âu Dương ra ngoài. Cậu kéo hắn ngồi trên giường, mở hộp thuốc ra bắt đầu chấm cồn đỏ vào vết thương của hắn, có nhiều chỗ bị bầm chỉ cần chườm đá là xong, nhưng có chỗ bị xước cả da phải băng lại, Vũ Thanh An nhìn các đốt tay hắn trầy xước đến toé máu, trong lòng càng khó chịu.


"Tại sao anh làm thế? Chẳng phải trước giờ anh không quan tâm chuyện khác hay sao?"


Nguỵ Âu Dương cười, "Chúng có thể phá nơi khác anh không quản, nhưng đó là chỗ há cảo chiên em thích nhất không phải sao?"


Nguỵ Âu Dương trước giờ vốn không phải người nhiều chuyện, việc gì nếu không phải của hắn hắn liền không để tâm. Không phải là vì hắn sợ phiền phức, chỉ là hắn không muốn tốn thời gian cho những kẻ không đáng.


Nhưng tối nay tình cờ như Vũ Thanh An lại gặp lũ du côn muốn phá quán ăn, lại đương lúc hắn chờ phần há cảo của mình để đem về.


Thế nên một mình Nguỵ Âu Dương đơn độc đánh gục hết 14 gã ở quán đó, sau đó còn hào phóng đưa tiền bồi thường thiệt hại cho chủ, nhìn túi há cảo chiên không bị hấp hơi nóng mà ỉu xìu liền thở phào một tiếng.


Vũ Thanh An cảm động, hôn nhẹ lên môi người đàn ông này.


Nguỵ Âu Dương trong tình yêu là một người khá kiệm lời, tình nhân thì hắn không thiếu, nhưng phải nói về việc yêu đương một cách nghiêm túc thì kinh nghiệm của hắn rất ít, còn chưa tính tới việc bởi vì hắn dẫn đầu công ti, còn cả sự nghiệp phía sau nữa.


Vũ Thanh An trước kia còn trẻ có thể đôi khi không thông cảm hiểu được cho Nguỵ Âu Dương, còn có lần trách móc hắn vô tâm chỉ tập trung sự nghiệp, bây giờ trưởng thành rồi cậu lại suy nghĩ một chiều hướng khác.


Hiểu được rằng năm đó tiền hắn làm ra đánh đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả sự an toàn cho cậu.


Nguỵ Âu Dương thấy hai cánh tay quàng qua ôm cổ mình, Vũ Thanh An lặng yên ôm hắn tựa như an ủi xin lỗi.


Hắn cười, dù gì cũng chỉ là vài vết thương ngoài da, hắn không lo ngại. Bàn tay to lớn mang theo hơi lạnh áp vào bên gò má nhỏ của người ngồi trong lòng nhẹ nhàng xoa, đôi mắt xanh hơi hạ xuống ngắm nhìn Vũ Thanh An.


Hắn đã ở giữa tuổi tuần ba, công ti đứng vững, tiền bạc hay khủng hoảng kinh tế vốn không phải là nỗi lo với hắn. Hắn cũng không còn sự nhiệt huyết của tuổi trẻ năm xưa nữa, hắn mất dần hứng thú với những thứ mới lạ.


Hắn chỉ có Vũ Thanh An.


Hắn từng để mất cậu một lần, không thể mạo hiểm thêm lần nữa.


Ngọn lửa năm xưa cũ có lẽ để lại cho cậu, tiếp động lực cho Vũ Thanh An theo đuổi ước mơ của mình, còn hắn chỉ cần lặng lẽ đứng sau ủng hộ bảo vệ cậu là đủ.


Trong lòng anh có hàng vạn lời muốn nói với em.


Và một câu muốn hỏi em.


Vũ Thanh An...


"Em có thể cùng anh đi hết quãng đường còn lại được không?"


Vũ Thanh An không hiểu gì, đơ người nhìn hắn.


Người đàn ông họ Nguỵ vừa mới hỏi câu kia nghe cậu "Hả?" một tiếng liền phì cười, tay kéo lấy hai bàn tay cậu ôm vào.


"Anh biết hoàn cảnh này rất dở, đáng ra anh phải nghĩ kế hoạch đưa em đến một nơi thật đẹp, trịnh trọng đàng hoàng hỏi em. Nhưng thứ lỗi cho sự vội vàng của anh."


Nguỵ Âu Dương kéo tay cậu áp lên môi hắn hôn, đôi đồng tử xanh tưởng như muốn hút tâm hồn người vào trong cứ nhìn chằm chằm cậu.


"Vũ Thanh An, em có muốn cùng anh đi nốt chặng đường còn lại?"


Em tựa một cơn gió nhẹ sau đợt mưa mùa hạ thổi mát làm an dịu lòng anh.


Em là tâm can bảo bối, là đẹp nhất của lòng anh.


Em là đặc biệt, em là duy nhất.


Nếu em không muốn anh ngỏ lời hứa yêu em đến cuối đời, vậy thì anh sẽ hứa.


Anh sẽ hứa yêu em xa nhất có thể.


Vũ Thanh An.