Cũng may vì họ muốn có tang chứng xác thực nên hình ảnh chụp được vô cùng sắc nét, đến nỗi con dấu nhỏ xíu cũng nhìn rõ mồn một. Sắc mặt ai đó đã tái đi vài phần, có kẻ lại không chịu thua.
- Như vậy cũng không thể chứng minh cô không làm.
- Chứng cứ duy nhất khiến mọi người nghĩ tôi là người tuồn thiết kế ra ngoài đã không còn giá trị. Nghĩa là tất cả mọi người đều có khả năng là thủ phạm như nhau. Thế nhưng tôi có một thắc mắc, theo như chỉ dẫn của trưởng phòng Vương thì người tôi gặp trong nhà hàng phải là trợ lý tổng giám đốc của Thiên Ký chứ không phải phó tổng của Nam thị. Có phải quá trùng hợp không?
- Ai biết được cô giở trò gì. Sau ngày hôm đó bên Thiên Ký có phản ánh vì sao người bên chúng ta không có mặt, hại tôi đích thân phải đi xin lỗi. Tổng giám đốc có thể liên hệ trực tiếp bên Thiên Ký để xác nhận.
Trưởng phòng Vương còn cãi sống cãi chết, này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
- Sao tôi không nghe thấy báo cáo việc này vậy trưởng phòng Vương?
- Tôi… tôi vì nể tình Khả Thiên còn là người mới, lại mới phạm sai lầm lần đầu nên không muốn báo cáo lên.
À, thì ra là vì cô. Nghe qua lại tưởng cô được cái phòng thiết kế này yêu thương lắm vậy.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng cho đến khi ai đó xuất hiện. Duật Trác Minh thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ phải cố gắng giả vờ kiềm chế không chửi thẳng đám nhân viên này, chờ Lôi Thần Phong xuất hiện giúp chị dâu giải vây, và sau đó sẽ tràn đầy cảm kích.
Lôi Thần Phong ngồi vào chiếc ghế đối diện Lâm Nhã Kỳ cùng Vương Đình Ân, còn cô, Duật Trác Minh và chị Linh San lại đứng ngay sau lưng anh, vô tình tạo ra hai phe đối lập.
- Cách đây 2 tuần, tài khoản của trưởng phòng Vương nhận được một khoản tiền lên đến 10 ngàn đô, truy xuất thông tin người gửi hoàn toàn không có. Lịch sử email mặc dù bị xóa sạch nhưng vẫn có cách xem được nội dung thư.
Ám Dạ từ phía sau lưng Lôi Thần Phong tiến lên phía trước, đặt laptop lên trên bàn làm việc và bắt đầu gõ code trên màn hình.
Trong phòng, bầu không khí càng nặng nề hơn, riêng chỉ có hai người hoàn toàn trái ngược. Tôn Khả Thiên và Duật Trác Minh cười cười cùng giơ một ngón cái khen đối phương đóng kịch khá giỏi, không những thế Duật Trác Minh còn đứng phía sau lưng Lôi Thần Phong làm vài động tác trêu trọc. Mọi người ai nấy đều tập trung vào màn hình máy tính mà không quan tâm đến một màn đặc sắc phía sau lưng.
Tôn Khả Thiên nhanh chóng gia nhập vào công cuộc biến Lôi Thần Phong thành thứ tiêu khiển. Sau khi Duật Trác Minh kết thúc chuỗi hành động gây cười thì đến lượt cô giả bộ vài biểu cảm thường ngày của Lôi Thần Phong.
Duật Trác Minh nín cười đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng nhịn không nổi phải phì cười. Tiếng cười này khiến cả đám người đang tập trung phải quay đầu nhìn lại.
Lôi Thần Phong nhìn hai người bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ, giống như bắt gian tại trận hai người đang làm trò chim chuột phía sau lưng vậy.
Thực ra cô đã có sự đề phòng, vậy nên thời khắc bọn họ quay lại cô đã kịp ngụy trang cho mình bộ dạng vô tội hoàn hảo, thanh giả tự thanh.
- À… ừ cô ta viết mail bị sai lỗi chính tả kìa.
Duật Trác Minh tự bịa một lý do chống chế, vừa lúc nội dung e-mail đã gửi trong hộp thư của Vương Đình Ân được khôi phục. Mọi người đều để ý thấy một lỗi sai, nhưng buồn cười lắm à?
Đây chỉ là một chút gián đoạn trong công cuộc truy tìm thủ phạm thôi. Giờ mọi thứ đã rõ rành rành, chờ xem họ có khai ra kẻ âm mưu đứng phía sau không thôi.
- Vương Đình Ân, cô còn gì để nói không?
- Tôi không còn gì để nói.
Đương nhiên thứ Lôi Thần Phong muốn nghe không phải câu này. Vương Đình Ân làm ở Lôi thị khá lâu rồi, phải trải qua nhiều thứ mới ngồi lên được vị trí này, không hẳn quá giỏi nhưng chưa đến nỗi là thứ vô dụng bỏ đi, cô ta sẽ không vì cái lợi trước mắt mà làm chuyện ngu xuẩn này, trừ khi có ẩn tình phía sau.
- Cô biết rồi đấy, trước giờ tôi chưa từng để ai đắc tội mình được sống yên ổn. Nếu cô thành thật khai ra tất cả thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nếu không thì chờ đợi giải thích trước tòa đi.
Vương Đình Ân xanh mặt, mồ hôi lấm tấm, khẽ liếc mắt nhìn Lâm Nhã Kỳ. Cô ta biết bây giờ không khai ra chủ mưu thì bản thân sẽ vô cùng thê thảm, nhưng trong tay Lâm Nhã Kỳ có chứng cứ cô ta ăn hối lộ và biển thủ công quỹ, nếu bị lộ e rằng tội trạng sẽ nặng hơn.
Cô ta càng không muốn khai ra Mã Lệ, mong rằng Mã Lệ sẽ thay mình trả mối hận này, khiến Tôn Khả Thiên sống không bằng chết.
- Chỉ một mình tôi làm, không liên quan đến ai cả.
Đó là lựa chọn của cô ta, cái giá phải trả chắc ai cũng lường trước được. Vấn đề hiện tại là ai sẽ đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng thiết kế bị bỏ trống.
Cô thấy chị Linh San định nói gì đó nhưng cứ chần chừ mãi, đến khi định lên tiếng thì lại bị Lâm Nhã Kỳ cướp lời.
- Bây giờ vị trí trưởng phòng thiết kế còn trống, em có đề cử một người. Khả Thiên rất có năng lực, là người thích hợp nhất cho vị trí này.
Duật Trác Minh và chị Linh San đều gật đầu đồng tình.
Có trời mới biết để nói ra những lời này Lâm Nhã Kỳ đã phải bấm bụng nhẫn nhịn như thế nào. Sau thất bại này, Lâm Nhã Kỳ không dám khinh địch, cách tốt nhất để theo dõi sát kẻ địch chính là kẻ đó ở bên cạnh mình.
Sao Tôn Khả Thiên có thể không nhận ra nước cờ này, vừa hay cô lại muốn Lâm Nhã Kỳ càng thêm tức tối.
- Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, thế nhưng còn một vị trí khác phù hợp hơn đó chính là chức giám đốc sáng tạo của Lôi thị.
Lời vừa dứt ngay lập tức đã có kẻ phản bác, còn ai khác ngoài người đang nắm giữ chức vụ này hiện tại.
- Tôn Khả Thiên, cô đừng ép người quá đáng!
Ha ha, thì ra cũng có lúc cô ta biết sợ, phản ứng này càng khiến tâm tình cô vui vẻ hẳn.
- Vậy thì người nào chiến thắng trong cuộc thi thiết kế nội bộ của Lôi thị thì sẽ đảm nhận chức vụ đó.
Xem như lùi một bước lấy đại cục làm trọng, lỡ đâu cô ta thẹn quá hóa giận bỏ về Lâm gia thì chơi sẽ mất vui. Cô phải rút từng cọng gân để cuối cùng cô ta muốn chạy cũng không có khả năng.
- Được, là cô tự mình tìm đường chết.
Lâm Nhã Kỳ quát lớn một câu rồi quay lưng bỏ đi, nhìn bộ dạng méo mó kia là đủ biết cô ta tức giận đến chừng nào, mà sự hoan hỉ trong lòng Tôn Khả Thiên lại tỉ lệ thuận với thứ ấy.
Tại phòng làm việc chủ tịch hội đồng quản trị tầng 50, đã hơn hai mươi phút kể từ khi Lôi Thần Phong yêu cầu Tôn Khả Thiên và Duật Trác Minh đi theo lên phòng làm việc.
Cái không khí im lặng đáng chết này khiến cả hai người lo lắng tột cùng, họa may những hành động khi nãy bị Lôi Thần Phong phát hiện thì chết cả đám.
Tôn Khả Thiên và Duật Trác Minh liếc mắt nhìn nhau ra ám hiệu, tình thế cấp bách buộc họ phải hiểu đối phương đang nói gì.
“Vì sao anh ta lại gọi chúng ta đến đây?"
“Tôi không biết, nhưng tôi lo lắng có điềm chẳng lành. Có khi nào anh Phong phát hiện vừa rồi bị chúng ta bất kính không?”
“Không đời nào, trừ khi anh ta có mắt đằng sau lưng”.
“Đối với anh ấy không gì là không có khả năng”.
Hai người đang mải mê trao đổi thông tin ngầm mà không hề phát hiện rằng có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.
RẦM!!!!
Tiếng bàn tay đập mạnh vào bàn khiến hai trái tim muốn rớt ra ngoài.
- Minh, chiều nay cậu có chuyến công tác qua Nam Phi. Lôi thị đã ký kết với với quỹ hỗ trợ trẻ em không được đến trường của nước này. Để thể hiện thành ý của Lôi thị thì cậu phải đi một chuyến, không phải chỉ dự một buổi ra mắt tuyên bố thành lập quỹ bảo trợ mà còn phải ở lại đó trong một tháng, trải nghiệm cuộc sống của người dân địa phương.
Duật Trác Minh nghe như sét đánh ngang tai, từ nhỏ đến lớn sợ nhất là nóng và mất vệ sinh, đi đến đó chẳng phải là ép chết anh sao. Những chuyện đó chỉ cần cử một giám đốc bộ phận nào đó hoặc trợ lý La Khải đi là được rồi.
Duật Trác Minh chỉ sợ mình dám nghĩ mà không dám nói, nếu Lôi Thần Phong thực sự nổi điên thì có thể thành lập một chi nhánh của Lôi thị ở đó và rồi anh mãi mãi bị giam cầm ở đó thì sao.
- Anh Phong, không phải em không muốn đi mà Lôi thị đang đứng trước cơ hội được hợp tác cùng Milan Fashion, bây giờ em vắng mặt không hợp lý cho lắm.
- Đã có người khác đảm trách chuyện đó, em yên tâm.
Ai? Ai có khả năng phụ trách, không lẽ anh Phong muốn trao cơ hội cho Lâm Nhã Kỳ.
- Lâm Nhã Kỳ tuyệt đối không phù hợp đảm nhận trách nhiệm này.
Lôi Thần Phong không nói thêm gì, đặt nhẹ cây bút xuống bàn, tay day day thái dương, một lúc sau mới cất lời.
- Xem ra đúng là cần phải đưa đi xa để rèn thêm kinh nghiệm. Người có tiếng nói cao nhất về mảng thời trang của Lôi thị là ai?
Là ai? Chẳng phải người đó cũng có mặt tại đây sao. Tôn Khả Thiên và Duật Trác Minh mở to mắt nhìn nhau, tuy nhiên suy nghĩ mỗi người một khác.
Trong đầu Duật Trác Minh: “Thôi rồi thôi rồi, hóa ra người ta muốn đưa mình đi để lấy cớ cho chị dâu thể hiện năng lực, nếu mình không đồng ý e rằng sẽ đắc tội với cả hai, sâu sa hơn là với bà ngoại”.
Phía Tôn Khả Thiên: “Thôi rồi thôi rồi, vì sao anh ta lại giao cho mình trách nhiệm lớn như vậy, lại là hợp tác cùng tập đoàn Milan Fashion. Có phải anh ta đã nghi ngờ điều gì rồi”.
Duật Trác Minh đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngậm ngùi đồng ý, sau khi anh ta rời khỏi thì mới là lúc Lôi Thần Phong lật tẩy quân bài. Lần này không có vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
- Lúc nãy rất vui phải không?
- Hả…hả… lúc nào….?
Tôn Khả Thiên giả nai, chớp chớp đôi mắt như không hiểu chuyện gì, bề ngoài tỏ ra hết sức điềm tĩnh nhưng nội tâm dậy sóng vô cùng. Có khi nào anh có mắt phía sau lưng thật?
- Anh có phải đã quên nói với em rằng anh thực sự có mắt phía sau lưng chứ.
- Không… không thể nào, như vậy là đi ngược lại với quy luật tự nhiên, với y học, với giải phẫu cơ thể người…với…với…
Môi cô run run lắp bắp không thể tiếp tục mở lời. Nếu biết rõ hậu quả thì lúc đầu đừng làm, chỉ vì nhất thời ham vui theo Duật Trác Minh mà giờ phải run sợ thế này.