Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3857



Nếu hắn ta đã làm ra nhiều thứ mây mù như vậy, vậy chứng tỏ tỷ lệ Tô Lam còn sống phải đến chín mươi phần trăm, hơn nữa bây giờ còn chưa có sự nguy hiểm đến tính mạng nào.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Quan Triều Viễn quay người lên xe, một loạt động tác vô cùng lưu loạt tự nhiên.

“Anh này, anh làm xe cảnh sát của chúng tôi thành ra như thế này, lẽ nào không định cùng chúng tôi đi lấy lời khai một phen sao?”

Lời của cảnh sát còn chưa nói xong, xe của Quan Triều Viễn đã bắn đi để lại màn khỏi bụi, nhanh đến mức lập tức biến mất trong tâm mắt của bọn họ.

Người cảnh sát còn lại lên trước vỗ vỗ vai anh ta nói: “Ok, anh xem, anh ta hình như thật sự không có ý định đấy”

Quan Triều Viễn phóng xe lao đi như bay trên con đường quốc lộ, Anh vươn tay với lấy điện thoại, không hề do dự mà trực tiếp bấm một số lạ.

Sau khi điện thoại reo lên ba hồi, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thomas: “Boss?”

Trong giọng nói của Thomas mang theo tám phần kinh ngạc ba phần vui vẻ.

Anh ta ngàn vạn lần không ngờ rãng, sau một thời gian dài như vậy, Boss lại đích thân gọi điện cho anh ta.

Anh ta bị sung quân đến nơi mà chim còn chẳng thèm đến đây ị như này, làm công việc vất vả nhất thế gian, nhưng tất cả những thứ này Thomas đều hoàn toàn không hề oán hận lấy một câu.

Dù sao ban đầu cũng quả thực là anh ta phạm sai lầm, anh ta đã nảy sinh ý niệm không nên có với Tô Lam, cho nên anh ta nhận hình phạt này vốn là đúng tội.

“Cậu có nửa tiếng đồng hồ từ khu dân nghèo chạy tới Erburg.”

Sau khi nói xong, Quan Triều Viễn lập tức.

ngắt điện thoại trong tay đi.

Mà Thomas ở đầu dây điện thoại bên kia đang nắm điện thoại trong tay, trên mặt viết chữ không dám tin to đừng.

Anh ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Boss lại tha cho anh ta rời khỏi khu dân nghèo này rồi sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nghe ra được ngữ điệu của Boss vô cùng sốt ruột, nhất định không phải việc nhỏ.

Chính ngay lúc này, một kẻ nghiện đang xoa xoa cái mũi của mình, ngáp một cái thật †o, vô cùng suy sút bước đến.

Anh ta vươn tay võ võ lên vai của Thomas.

“Thomas, anh có phải bị đần không vậy?”

Khuôn mặt Thomas trầm xuống, anh ta không tiếp lời, trong nháy mắt quay người bước về lều vải của mình.

Khoảng mười phút sau, anh ta đổi một bộ âu phục màu đen, mái tóc vốn rối tinh rối mù nay được xử lí trông vô cùng có sức sống, những sợi râu xanh tím còn lưu lại trên mặt giờ cũng đó được cạo đi sạch sẽ tinh tươm trong mười phút ấy.

Những người ở xung quanh gần như không dám tin tưởng vào đôi mắt mình nữa: “Ôi, trời ạ, anh còn là Thomas mà chúng tôi quen biết không đấy?”

Thomas trầm mặt xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.

Anh ta nhanh chóng rút điện thoại trong tay ra, vừa bước ra bên ngoài vừa gọi vào một số điện thoại khác.