Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 245



Tiếp sau đó là phần chính thức đặt câu hỏi.

Chủ yếu vẫn là những câu hỏi xoay quanh mấy vấn đề trên.

“Xin hỏi cô Ngôn Tiểu Nặc hiện đang là nhà thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, vì sao cô lại không đến tập đoàn Lục thị?”

Cách hỏi vô cùng tàn nhẫn.

Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Tôi và tập đoàn Lục thị không có bất cứ quan hệ gì, tại sao phải đến tập đoàn Lục thị chứ?”

“Sáng sớm hôm nay chuyện tình cảm đã bị lộ ra, trong hình chắc chắn không có dấu vết PS nào, đối với chuyện này cô định giải thích thế nào?” . truyện đam mỹ

Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Tôi và Lục Đình chỉ có mối quan hệ bạn bè, không có những thứ khác”

Cô có thể cảm nhận được Mặc Tây Quyết đang nắm chặt tay, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Những lời này của cô không chỉ là nói cho truyền thông nghe, cũng là nói cho Mặc Tây Quyết nghe, hy vọng Mặc Tây Quyết có thế tin tưởng cô.

“Nói như vậy cũng chỉ là lời của mình cô mà thôi, nghe nói… Tên phóng viên đó dè dặt nhìn sang Mặc Tây Quyết, cuối cùng vẫn bạo dạn nói: “Nghe nói, tổng giám đốc Mặc vô cùng để ý chăm sóc cho cô, cô lại cùng cậu chủ của tập đoàn Lục thị có mối quan hệ dây dưa không rõ, xin hỏi có phải cô…”

“Câm miệng!”

Người kia còn chưa dứt lời đã bị Mặc Tây Quyết lạnh lùng cắt đứt.

Ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc lúc này đã dời sang người Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cầm tay cô đặt vào tay của mình, ấm áp mà kiên định, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Hôm nay để cho mấy người đến đây là vì muốn làm rõ sự thật! Không phải là đế mấy người ở chỗ này đào bới tin tức!” Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống mọi người: “Cô ấy vừa mới nói không có quan hệ gì với tên họ Lục kia, buổi họp báo lần này kết thúc!”

Thấy Mặc Tây Quyết đã tuyên bố kết thúc, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng bàn vội vàng cười tuyên bố: “Được rồi, buổi họp báo lần này đã kết thúc, cảm ơn mọi người.”

Như vậy là kết thúc rồi sao?

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tay mình bỗng nhiên bị buông ra, cũng đột ngột như lúc anh nắm lấy vậy.

Cô còn chưa kịp làm gì đã thấy anh trực tiếp xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn ấy không hề dừng lại, cũng không có chút lưu luyến nào.

Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn cảm thấy vừa nãy được anh cầm tay chỉ là do cô tưởng tượng.

“Rốt cuộc thì anh hai vẫn để ý đến cô.” Giọng nói của Toàn Cơ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Bây giờ anh ấy đang tức giận, chờ khi nào hết giận rồi sẽ ổn thôi.”

Toàn Cơ đang khuyên cô sao?

Ngôn Tiểu Nặc đứng ngây người ở đó rất lâu mới chậm rãi đi xuống sân khấu.

Cô cầm điện thoại lên nhìn giờ, vậy mà đã sắp trưa rồi.

Cô còn chưa ra khỏi cửa đã bị Mặc Tây Quyết chặn lại.

Sao anh lại quay lại vậy?

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm giác có vẻ như anh lại tiều tụy đi một chút. Nhưng mà cô cũng không biết mình muốn nói gì với anh, chỉ đành né sang một bên, muốn lách qua khe hở bên cạnh để đi ra ngoài.

Nhưng cô chưa kịp đi qua đã bị Mặc Tây Quyết kéo vào trong ngực, đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Bây giờ em nhìn thấy anh liên muốn chạy rồi sao?”

Cánh tay mảnh khảnh của Ngôn Tiểu Nặc bị anh giữ chặt, cô hơi cau mày: “Anh buông em ra đi, anh làm em đau đó.”

Mặc Tây Quyết không những không buông cô ra mà ngược lại còn cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, giống như đang trừng phạt cô vậy.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy vô cùng tủi thân, cánh tay nhỏ bé đẩy bả vai anh ra, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nước mắt của cô chảy vào trong miệng anh, khiến anh cảm nhận được một vị mặn chát đau đớn. hung dữ với em!”

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ bây giờ của cô liên không còn tức giận gì nữa, trong lòng mềm nhũn, ôm cô vào ngực, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Em nói cho anh biết, em và Lục Đình thật sự không có gì sao?”

“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh vẫn không tin em!” Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc càng rơi nhiều hơn, “Nếu như anh không tin em, vậy tại sao còn muốn ôm em, anh để cho em đi đi!”

“Anh không muốn em đi.” Mặc Tây Quyết vừa nghe thấy cô muốn rời khỏi, những nghỉ vấn trong lòng cũng bị đấy sang một bên: “Em không thể đi được”

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, chỉ là nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Mặc Tây Quyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng âu yếm hôn lên những giọt nước mắt.

Tức giận trong lòng cô từng chút từng chút bị nụ hôn của anh làm cho tiêu tan, cô căn môi để mặc cho anh hôn, cũng không nói gì.

Thấy cô không khóc lóc nữa, Mặc Tây Quyết thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi”

Sóng gió lần này coi như chấm dứt ở đây.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi trở mlại Hằng An, cô lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ kia.

— QUẢNG CÁO —