Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 377



Chương 377:

Anh quan tâm em Nói thật, con trai ngoan như vậy thì làm sao ba mẹ không tự hào.

Hoàng hậu Olina càng yêu quý Mặc Ngôn hơn, không chỉ tự tay nấu bữa tối mà còn nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, để Ngôn Nhi ở lại cung điện ngủ cùng ta một đêm đi ngày mai ta sẽ đưa thằng bé đi hái hoa trong vườn”

Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc có chút không nỡ nhưng thấy Hoàng hậu Olina mong chờ như vậy thì cô không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Làm phiền Hoàng hậu rồi.”

“Không có, không có. Hoàng hậu Olina tươi cười: “Muộn rồi đấy, các cháu cũng về nghỉ ngơi đi.”

Ngôn Tiểu Nặc ôm con trai, dặn dò: “Con phải ngoan nhé biết không? Ngày mai mẹ đến đón con.

Mặc Ngôn ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm biệt ba mẹ.” Ngôn Tiểu Nặc hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của con trai rồi mới chịu buông tay.

Khi trở về đã là đêm khuya, gió đêm thổi tới mang theo hương hoa sen, đèn trong cung điện sáng rực, chiếu sáng hoàng cung sạch sẽ không một hạt bụi.

Mặc Tây Quyết dắt tay Ngôn Tiểu Nặc, bước đi thong thả nhưng vẫn không nói gì.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cũng không thoải mái nên đương nhiên cô cũng không nói gì.

Nghĩ tới lát nữa hai người phải đối mặt với nhau cả đêm là cô lại thấy hơi mất tự nhiên.

Mặc Tây Quyết dừng bước, đôi mắt đen lấy sáng lấp lánh như những vì sao: “Sao với người khác thì nói nhiều mà với anh lại chẳng nói gì?”

Anh vẫn luôn đợi cô nói nhưng cô lại cứ mãi im lặng. Anh vẫn không thể kìm nén được cơn giận của mình. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Không phải anh cũng không nói đó sao?” Mặc Tây Quyết “hừ” một tiếng rồi siết chặt eo cô: “Em khó chịu cái gì?”

“Là anh khó chịu mới đúng chứ?” Tay Ngôn Tiểu Nặc đặt lên vai Mặc Tây Quyết: “Từ khi anh biết em giết Vi Vi, chẳng phải anh cũng khó chịu.

Cô còn chưa nói xong thì Mặc Tây Quyết đã lấy tay che miệng cô.

Sau đó anh nói: “Đừng nói chuyện đó.

Là chuyện cô đã giết Vi Vi sao?

Quả nhiên anh vẫn còn để ý, nhưng cô lại không thể giải thích Vi Vi đã làm gì để cô bị kích thích đến mức như vậy.

Khi biết hung thủ đằng sau cái chết của bà ngoại là Vi Vị, cô cũng từng muốn để Vi Vi chết, nhưng cũng không muốn tự tay giết cô ta. Phân lượng của Mặc Tây Quyết trong lòng cô, lập tức trở nên rõ ràng.

Tiếc là, anh để ý.

Ngôn Tiểu Nặc đẩy tay Mặc Tây Quyết ra, quay đầu đi: “Được, em không nói nữa.”

Điều mà Mặc Tây Quyết đang nghĩ lại là, nơi này là hoàng cung, không biết sẽ có tại mắt ở đâu, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ chỉ có hại cho Ngôn Tiểu Nặc. Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng nhưng không ngờ cô lại nhẹ đến vậy.

Điều này khiến anh không đành lòng thô lỗ với cô, chỉ có thể dịu dàng xót thương ôm cô vào lòng.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại sinh lòng kháng cự Mặc Tây Quyết suy nghĩ một lúc mới giải hích những gì mình làm khi nãy: “Anh không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, không muốn mang lại rắc rối cho em.”

Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, em không quan tâm.

Mặc Tây Quyết giật mình: “Sao cơ?”

“Em không quan tâm chuyện này bị truyền ra ngoài, bị truyền đi thì có làm sao?” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Cùng lắm thì em thừa nhận”

“Im miệng!” Mặc Tây Quyết quát lên, anh cúi người hôn lên môi cô.

Ngôn Tiểu Nặc mặc cho anh hôn nhưng trong lòng lại đau đớn. Cuối cùng cũng có cơ hội để thở, mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng trong: “Mặc Tây Quyết, anh để tâm không?”

Mặc Tây Quyết nhìn cô nhưng không trả lời, ánh mắt đã trả lời cô.

Anh để tâm, vô cùng để tâm.

Anh không để tâm việc cô giết Vi Vi, nhưng anh để tâm đến danh tiếng của cô, vinh quang của cô. Cô đã cô đơn lưu lạc năm năm mới có được địa vị như ngày hôm nay, thật không đáng bị huỷ hoại cuộc đời vì cái chết của Vi Vi.

“Anh quan tâm em. Cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng nói ra lời này.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tim mình như được tráng một lớp đường bởi lời nói này, bên ngoài thì ngọt ngào nhưng bên trong lại đẳng ngắt.

Ngón tay vuốt ve làn da anh, những vết sẹo đáng sợ trên người anh đã biến mất.

Mềm mại mịn màng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô ôm chặt lấy anh, ước gì có thể dính chặt cả người vào anh, những giày vò và đau đớn thấu tận xương tuỷ khiến cô chỉ muốn khóc.

Cô yêu anh nhiều hơn là trách móc anh.

Vì hiểu nên Ngôn Tiểu Nặc biết rõ năm năm trước có ý nghĩa thế nào với người kiêu ngạo cao quý như Mặc Tây Quyết, cô cũng hiểu vì sao anh lại làm mọi cách để che giấu cô.

Anh sợ sau khi cô biết chuyện sẽ đau không muốn sống, thậm chí còn không thể đối mặt với anh.

Mặc Tây Quyết không cảm nhận được những thay đổi thăng trầm về mặt tâm lý của cô, anh chỉ nhận thấy kích thước cả người cô đã thu nhỏ rất nhiều so với lúc trước.

Một tay cũng quá đủ để ôm cô.

Cố kìm nén ham muốn lại, anh không nỡ giày vò CÔ, quyết định phải vỗ béo cho cô trước đã rồi tính.

Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết thương mình, lại càng đau lòng cho anh hơn, cô quấn chặt lấy người Mặc Tây Quyết không chịu xuống.

Mặc Tây Quyết nhứ bị đặt trên đống lửa, cơ thể nói với anh rằng không nhịn được, nhưng lý trí lại buộc anh phải nhịn.

Thật sự là vô cùng đau khổ.

Đến tận khi trời sáng Mặc Tây Quyết mới ngủ.

Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi trưa.

Khi anh và Ngôn Tiểu Nặc đến chỗ Hoàng hậu Olina để đón con trai thì gặp Hoàng tử Carter.

Hoàng tử Carter nhìn Mặc Tây Quyết bằng ánh mắt trêu chọc: “Giờ mới tới à? Đêm xuân sớm nở tối tàn, ha ha…

Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên.

Còn mặt Mặc Tây Quyết thì đen lại, chỉ nhìn được mà không ăn được, còn đêm xuân? “Hoàng hậu, lời của chú Carter có ý gì?” Bạn nhỏ Mặc Ngôn bắt đầu bật chế độ tò mò.

Hoàng hậu Olina cười nói với Mặc Ngôn: “Đừng để ý tới chú Carter, chú ấy từ nhỏ đã học không tốt nên nói linh tinh ấy mà.

Hoàng tử Carter suýt thì hộc máu, anh là Hoàng tử mà lại bị mẹ mình vu oan trở thành một tên học kém, anh biết tìm ai nói lý đây? Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đều đưa mắt nhìn Hoàng tử Carter đang mang vẻ mặt đau khổ, trong mắt hai người chỉ có hai chữ: đáng đời. Ở lại ăn trưa với Hoàng hậu Olina rồi Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đưa Mặc Ngôn về.

Hoàng tử Carter thở phào một hơi, nói với Hoàng hậu Olina: “Mẹ, khi nào thì họ mới về nhà?”

“Đứa nhóc này, Tiểu Nặc vừa tỉnh, nói thế nào cũng phải nghỉ ngơi một thời gian rồi mới về chứ.” Hoàng hậu Olina liếc mắt nhìn con trai, bà rất không vui: “Sao con lại vội vàng để người ta rời đi thế?”

Hoàng tử Carter day huyệt Thái Dương đau nhức rồi nói: “Nếu nhà họ còn không đi thì hoàng cung sẽ bị họ phá hỏng mất.”

Chỉ riêng vườn hoa thôi đã gần đến mức có thể dùng từ “rơi vào tay giặc” để hình dung rồi.

Hoàng hậu Olina mỉm cười: “Đứa bé Mặc Ngôn đó thật sự rất đáng yêu, nếu họ đồng ý thì mẹ rất muốn họ ở lại đây luôn.”

Hoàng tử Carter nhìn trời không nói nên lời, tự hỏi liệu mình có phải con của mẹ không?! “Nếu Evelina còn sống thì khi thấy A Quyết thế này cũng an tâm. Đột nhiên Hoàng hậu Olina bắt đầu cảm khái: “Chỉ tiếc Mặc Lăng Thiên Hoàng tử Carter nói: “Bác Mặc là gieo gió gặt bão, rõ ràng là con trai mình, sao có thể nhẫn tâm đối xử như vậy?” Hoàng hậu Olina nhìn sợi tóc trên tay mình, bà nói với Hoàng tử Carter: “Carter, làm giúp mẹ một việc Ngôn Tiểu Nặc dắt tay con trai, hỏi Mặc Tây Quyết: “Khi nào chúng ta về thành phố S?”

Cô cảm thấy nếu mình đã tỉnh lại mà cứ ở hoàng cung mãi cũng không hay lắm, hơn nữa Mặc Ngôn cũng phải về đi học.

Mặc Tây Quyết nói: “Em nghỉ ngơi thêm hai tuần nữa rồi tính. Cơ thể cô bây giờ sao có thể chống lại bôn ba?! “Được.” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, vuốt tóc con trai: “Cục cưng, chúng ta sắp về nhà rồi, con có vui không?”

“Vui ạ. Bé Mặc Ngôn cười ngọt ngào.

Cuối cùng cũng về nhà, bé có thể được gặp bác và cô, còn có ông nội Duy Đức, còn có Tú Cầu.

Tối đến, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết vẫn ôm nhau ngủ, không hề vượt qua giới hạn.

Tình trạng này kéo dài cả tuần lễ.

Ban ngày cô và Mặc Tây Quyết vừa nói vừa cười, tối đến cũng ôm nhau ngủ nhưng không có bất kỳ hành vi thân mật nào.

Cả hai đều có tâm sự nhưng không nói ra.

Cuối cùng Trình Tử Diễm thật sự không chịu nổi nữa, ông là người ngoài nhìn vào cũng thất mệt mỏi cho họ, bèn gọi Ngôn Tiểu Nặc ra nói chuyện riêng.

“Tiểu Nặc, gần đây con với A Quyết có chuyện gì thế?” Trình Tử Diễm vẫn ngồi trên xích đu nhưng hiển nhiên giọng điệu không hề bình tĩnh như vậy.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Ba lo lắng quá rồi, chúng con làm gì có chuyện gì.”

“Mắt nhìn của ba con rất tốt, không nhìn nhầm đâu” Trình Tử Diễm nói: “Con hôn mê một năm, A Quyết không rời khỏi phòng con nửa bước, còn chuyện gì mà hai con không giải quyết được nữa?”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, Mặc Tây Quyết không ra khỏi phòng cô nửa bước, lại còn cả một năm? “Cậu ấy sợ bỏ lỡ khi con tỉnh lại. Trình Tử Diễm nh giọng nói.

Lòng Ngôn Tiểu Nặc càng đau đớn hơn: “Anh ấy có cần ngốc như vậy không?”

Tựa như chuyện anh thà bị độc phát cũng không cưới Vi Vi, thà chịu sự hành hạ cũng không phản bội cô.

Đúng là một tên ngốc.

Trình Tử Diễm không biết những chuyện này, ông nói: “Chính vì tình cảm quá sâu đậm nên mới như vậy. Rốt cuộc khi Vi Vi bắt cóc con đã xảy ra chuyện gì khiến con đến giờ vẫn canh canh trong lòng như thế?”

Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc lâu mới nói với Trình Tử Diễm: “Ba, con đã tự tay giết Vi Vi Trình Tử Diễm cũng kinh ngạc: “Chuyện này là thật sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn ông rồi gật đầu.

Quả nhiên mọi người đều không tin, ai cũng có vẻ mặt kinh ngạc như vậy.

“Chắc chắn là phải có nguyên nhân của con.” Trình Tử Diễm phản ứng lại rồi nói: “Năm năm đó của A Quyết là do Vi Vi gây ra phải không?”

“Sao ba biết?” Ngôn Tiểu Nặc không thể bình tĩnh được, cô lo lắng hỏi: “Ba còn biết những gì?”

Trình Tử Diễm nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngôn Tiểu Nặc thì lập tức hiểu ra.

Vừa rồi khi cô nói mình đã giết người thì vẫn thản nhiên, nhưng khi nói đến quá khứ của Mặc Tây Quyết thì lại lập tức trở nên sốt sắng.

Cô quan tâm quá khứ của Mặc Tây Quyết bị người khác biết được đến nhường nào chứ, dù ông là ba ruột cô.

“Đứa bé ngốc. Trình Tử Diễm đưa tay vỗ vai Ngôn Tiểu Nặc: “Con tự mình gánh vác chẳng bằng đừng nói gì cả, để nó tự tan biến trong lòng.

Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt: “Ba nghĩ nếu con không nói thì Mặc Tây Quyết sẽ không biết Vi Vi là do con giết sao? Nếu con không bao giờ tỉnh lại thì có lẽ Mặc Tây Quyết cũng vẫn tin Vi Vi là bị chính bom của cô ta nổ chết, nhưng con tỉnh rồi, cho dù anh ấy không hỏi thì cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng.

— QUẢNG CÁO —