\[ Lúc này là thời điểm sau khi Ưng Khải Phong và Trần Giai Kỳ đã kết hôn rồi nha \]
Trời chuyển tối. Một người đàn ông đang đi trên một con phố. Người đó dừng chân dưới một ngôi nhà, nói chính xác hơn là một căn biệt thự. Ông ta lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm ảnh nhỏ, trên tấm ảnh đó có một người phụ nữ, ông ta nhếch miệng cười, nhìn ngôi nhà một lần nữa rồi lẵng lặng đi khuất sau màn đêm.
\[...\]
"Hạo, dậy đi làm, trễ giờ rồi" Lâm Thiên Duyên lay người Ưng Triết Hạo.
"Sau khi cưới em về, anh dường như chẳng còn chút tác phong nề nếp gì nữa cả. Đi làm thì trễ khi về thì sớm" Cô luyên thuyên nói, anh vươn vai, kéo cánh tay cô xuống, mặt đối mặt.
"Cái gì vậy?" Cô nhíu mày.
"Chẳng phải em chính là người đã khiến anh phá vỡ những quy tắc do chính anh đặt ra hay sao?" Anh dịu dàng nói, vùi đầu vào ngực cô, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ.
Mặt cô ửng hồng, đánh trống lãng. "Anh dậy rửa mặt đi, em xuống nhà trước" Nói xong cô đẩy anh ra, chạy lon ton đi.
"Chạy từ từ, coi chừng ngã" Anh bật cười, niềm vui của anh chỉ đơn giản vậy thôi. Mỗi buổi sáng được nhìn cô, ôm cô trong lòng, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng.
Sau khi anh đi làm, cô chán chường nằm ở nhà, mở tivi lên xem.
"Cô chủ, tôi pha cho cô một tách cà phê nha" Dì giúp việc nói.
"À, dạ, cũng được, phiền dì rồi" Cô mỉm cười.
"Dạ, không phiền gì đâu" Dì giúp việc cười. Lâm Thiên Duyên không giống như những cô tiểu thư khác, cô rất hoà đồng vui vẻ với mọi người, không phân biệt giàu nghèo, mọi người ở đây ai cũng rất thích cô.
'Reng... reng... reng' Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô nhấc máy lên nghe.
"Alô?"
"Thiên Duyên" Giọng nói trầm khàn vang lên ở đầu dây bên kia.
Cô vừa nghe thấy liền nhíu mày khó chịu. Giọng nói này... nghe rất quen.
"Ai... đầu dây?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Không nhận ra anh sao? Em làm anh đau lòng đấy" Giọng nói bên kia có phần bỡn cợt.
"Không biết" Trong đầu cô nghĩ đến một người, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.
"Giang Vĩ Thành" Bên kia từ tốn nói, còn cô thì không khỏi kinh ngạc. Hắn ta... dám gọi cho cô? Cô lặng thinh một hồi lâu mới mở lời.
"Có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là đã rất lâu không gặp nên có chút nhớ em"
"Vào thẳng vấn đề!" Cô khó chịu nói.
"Em có thể gặp anh một lần không?"
"Không!" Cô thẳng thắn nói.
"Một lần thôi... Anh sắp phải đi xa rồi, có lẽ sẽ không về Trung Quốc này nữa" Hắn ủy khuất nói.
"Hừ, mặc kệ anh, anh đi đâu cũng không liên quan đến tôi, đừng làm phiền tôi nữa" Cô tắt máy.
"Anh ta lấy đâu ra số điện thoại của mình thế nhỉ?" Cô bực mình. Cầm điện thoại lên và chặn luôn số của hắn.
Giang Vĩ Thành tức giận, nghiến răng. "Khốn khiếp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách tôi độc ác!"
Hắn diện ra cái cớ đi xa là để cô ngoan ngoãn ra gặp hắn, không ngờ cô lại cứng đầu như vậy, là cô bắt hắn phải mạnh tay với cô.
Khoảng một tháng trước, trên báo rầm rộ đăng tin chủ tịch của tập đoàn Ưng thị \- Ưng Triết Hạo và nhị tiểu thư của tập đoàn Lâm thị \- Lâm Thiên Duyên kết hôn. Khi đọc xong hắn không khỏi bất ngờ.
"Nhị tiểu thư của Lâm gia? Không phải cô ta chỉ là một người dân thường thôi hay sao? Không lẽ cô ta đã gạt mình?" Hắn không khỏi cảm thấy khó chịu và tức giận, nếu sớm biết như vậy, lúc đó hắn sẽ chọn cô chứ không phải con đàn bà kia. Vì cô giàu hơn con đàn kia mà!
Sau đó, hắn lập tức nghĩ ra kế hoạch rồi nhanh chóng trở về nước.