Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 360



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 360: Cô hại nó!

Một câu nói của Hà Tuấn Khoa rơi xuống, không khí trong phòng khách trở nên đông lạnh, đám người hầu nơm nớp lo sợ, không biết nên nghe lời ai ni Hà Hàm Bội đã rất tức giận, quát lạnh nói: “Các người thất thần ra đó làm gì?

Không đuổi cô ta đi, chờ tôi đuổi các người đi sao?”

Lời đe doạ này đủ lớn, đám người hầu đều sợ ném bát cơm của mình đi, không màng tới sắc mặt của Hà Tuấn Khoa khó coi như thế nào, lại muốn đi tới đuổi Lâm Hương Giang ra ngoài.

Đôi mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, duỗi tay bảo vệ Lâm Hương Giang ở trong lòng ngực, lạnh băng phun ra một chữ với những người hầu đó: “Cút!”

“Tuấn Khoa, em còn muốn bảo vệ cô ta?

Cô ta là một người phụ nữ điên, em không thể cưới cô ta!” Hà Hàm Bội gấp không nhịn được, rốt cuộc Lâm Hương Giang đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?

“Chị cả, tốt nhất là chị đừng nói loại lời này nữa, Hương Giang là vợ của em!” Việc anh đã nhận định không ai có thể thay đổi được.

Nhìn thấy hai chị em lại muốn khắc khẩu, Lâm Hương Giang cũng sốt ruột, giải thích với Hà Hàm Bội: “Chị cả, em không biết chị nghe ai nói chuyện của em, nhưng mà chị hiểu lầm rồi, em không có bệnh tâm thần, chỉ là… Em di truyền gien bệnh điên từ trên mẹ của em, có tiềm tàng nguy hiểm, Tuấn Khoa đã tìm bác sĩ có thẩm quyền khám cho em rồi, tuy rằng trên người em có gien này, nhưng không nhất định sẽ bệnh phát, chỉ cần dự phòng tốt, sẽ không có việc gì”

Hà Hàm Bội nghe vậy thì kinh hãi giật mình nhìn thẳng vào cô, như là bị dọa sợ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô nói cái gì?

Gien bệnh điên? Vậy thì còn đến mức nào nữa? Nếu như Tuấn Khoa cưới cô, chẳng phải là ngay cả đứa con nó cũng không thể có sao!”

“Chúng em đã bàn bạc rồi, chúng em có một đứa con là Thanh Dương cũng đủ, sẽ không cần đứa trẻ thứ hai nữa” Hà Tuấn Khoa nói, Hà Hàm Bội vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng mắt bọn họ, tức giận đến mức hít thở không thông: “Em, em nói cái gì? Không cần con? Như vậy sao được!”

Chị ta đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói: “Hiện giờ thành viên nhà họ Hà ít ỏi, chỉ một mình Thanh Dương là con sao đủ? Chị không đồng ý!”

Đến nay chị ta còn chưa gả đi, không có một đứa con của riêng mình, đã sớm xem anh trở thành con của mình để dạy dỗ, mà anh chỉ có một đứa con, nhà họ Hà phải đâm chồi nảy lộc như thế nào?

Lâm Hương Giang này, chẳng những có bệnh tâm thần, ngay cả con cũng không thể sinh thêm nữa, loại phụ nữ này cưới về nhà có ích lợi gì?

“Chị cả, mặc kệ chị có đồng ý hay không, em đã quyết định tháng sau tổ chức hôn lễ rồi, cho dù chị không chúc phúc, cũng hy vọng chị không nên ngăn cản, trừ khi chị không hy vọng em đời này không có được hạnh phúc” Giọng nói của Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm lại có một loại chắc chẩn.

“Em..” Hà Hàm Bội cảm thấy choáng váng, lại bị tức giận đến mức muốn ngất xỉu đi!

Chị trừng mắt với Lâm Hương Giang, lạnh giọng quát hỏi: “Cô nói đi, Thanh Dương có di truyền bệnh của cô hay không?”

Nếu đứa con đã di truyền, vậy thì… Hà Tuấn Khoa càng không thể chỉ cần một đứa conl “Tôi… Không bi Cô chưa đưa con trai đi kiểm tra đo lường, thật ra là vẫn có chút sợ hãi, dù sao loại bệnh này cũng không có cách nào chữa trị, chỉ có thể dự phòng.

“Cô không biết? Cô làm mẹ như thế nào.

vậy?” Hà Hàm Bội càng thêm chán ghét bỏ.

cô, lại tiếp tục nói: “Nếu Thanh Dương di truyền bệnh của cô, đó chính là do cô hại nó!”

Hà Tuấn Khoa nhăn mi lại, lạnh nhạt nói: “Chị cả, đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng em, chị không cần nhọc lòng.”

“Sao chị không thể quản? Thanh Dương là con cháu nhà họ Hà, nó không khỏe mạnh, chị cũng sẽ khổ sở!” Hà Hàm Bội nhìn chằm chằm anh nói: “Nếu em khăng khăng muốn kết hôn với cô ta, chị sẽ không thừa nhận hôn lễ của em, nhà họ Hà cũng sẽ không có người đi chúc phúc!”

Ý của chị ta chính là nhà họ Hà không thừa nhận thân phận của Lâm Hương Giang.

Gương mặt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa hơi nhăn lại, đột nhiên nằm chặt tay Lâm Hương Giang, gãn từng chữ một: “Không sao, mọi người đều không cần tới, đến lúc đó có người nhà họ Nguyễn tham dự là đủ rồi.”

“Eml Tuấn Khoa!” Hà Hàm Bội sắp bị chọc giận đến hộc máu, rốt cuộc phải như thế nào anh mới nghe lời khuyên?

Chị ta che ngực lại, nặng nề thở dốc, hai mắt lạnh lẽo nhìn chăm chãm Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói: “Cô nhất định phải hại chết Tuấn Khoa sao?”

An Thu Huyền trơ mắt nhìn Hà Tuấn Khoa đưa Lâm Hương Giang rời đi, trái tim giống như chìm xuống đáy cốc.

Cô ta thật sự không ngờ, ngay cả Hà Hàm Bội cũng không thể ngăn cản anh cưới Lâm Hương Giang!

“Dù Hàm Bội, dù đừng nóng giận, tức giận hư thân mình, anh Tuấn Khoa cũng sẽ không quan tâm tới dì, trong lòng anh ấy chỉ có chị Hương Giang thôi.”

Cô ta không nói lời này còn tốt, sau khi nói xong, Hà Hàm Bội càng giận không thể át, lần này là đập vỡ ấm trà!

“Đáng chết! Lâm Hương Giang thật là đáng chết!” Chị ta gầm lên.

Ánh sáng ở trong đáy mắt An Thu Huyền chợt loé lên, Lâm Hương Giang đúng là đáng chết, nếu không thể ngăn cản anh Tuấn Khoa cưới cô, vậy thì chỉ có làm cô chết, như vậy tất cả cũng sẽ kết thúc.

Chỉ là… Cô ta đột nhiên nhớ tới lời cảnh cái của Hà Tùng Nhân, không cho phép cô ta làm tổn thương Lâm Hương Giang!

Đúng là đáng giận, vì sao bọn họ đều thích Lâm Hương Giang chứ?

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa ra khỏi nhà họ Hà, ngồi lên xe đã đỗ ở bên ngoài Trong lòng cô vẫn không yên tâm: “Chị cả anh bị chọc giận thành như vậy không có vấn đề gì chứ?”

“Nói một chút việc cũng không thể không có khả năng” Thật ra anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chị cả tức giận như vậy.

Anh không muốn chọc chị ta tức thành như vậy, nhưng anh cũng muốn cho chị ta hiểu rõ một chút, anh đã thành niên rồi, không còn là đứa trẻ trong mắt chị ta nữa.

Có một iệc chị ta có thể quản, nhưng có một số việc đã không còn tới lượt chỉ ta nhúng tay vào.

“Vậy làm sao đây? Chắc chắn chị cả sẽ còn ngăn cản chúng ta kết hôn, nếu không hôn lễ cứ bỏ qua đi…”

“Lâm Hương Giang!” Anh đột nhiên gọi tên cô, híp đôi mắt chìm ưng lại nhìn thẳng cô, giọng nói trâm thấp: “Em lại quên anh đã nói gì rồi?”

Cô và anh bốn mắt nhìn nhau, mím môi, chung quy lại vẫn không nói tiếp nữa.

“Không phải em không muốn nhìn thay hai chị em các anh vì em mà trở mặt thành thù sao…”

“Mặc kệ anh và chị cả ầm ï như thế nào, anh và chị ấy trước sau vẫn chém không đứt mối quan hệ huyết thống này, việc này em không cần lo lắng”

Anh nói cũng không sai, dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

Anh bỗng dưng ghé sát vào trước mặt cô, ngoan tay dài nhéo lên căm cô, mắt đen chuyên chú lại sâu thẳm nhìn xuống cô, tiếng nói trầm thấp: “Em chỉ cần yên tâm làm cô dâu của anh, đừng chạy trốn khỏi hôn lễ là đủ rồi, những việc khác không cần suy nghĩ”

An Thu Huyền thất hồn lạc phách ra khỏi nhà họ Hà, trong đầu còn đang suy nghĩ, chị cả Hà Hàm Bội này cũng vô dụng, ngay cả hôn lễ của em trai mình cũng không thể ngăn cản.

“A, cô cho rằng lén lút báo tin là có tác dụng sao? Chiêu này của cô thấp rồi” Hà Tùng Nhân không biết từ nơi nào nhảy ra, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt cô.

Gương mặt cô ta lạnh nhạt: “Anh lại biết cái gì rồi?” Hắn đúng là âm hồn không tiêu tan.

“Không phải cô cho người tố cáo với cô của tôi, việc Lâm Hương Giang có bệnh sao?” Hà Tùng Nhân mỉa mai nói.

Ánh mắt An Thu Huyền lập loè, nhưng ngay sau đó lập tức phủ nhận: “Việc này không liên quan tới tôi, tôi cũng không biết là ai lén thông báo với cô Hàm Bội.”