“Tôi không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện sẽ bị người ta biết, vẫn sẽ mất mạng thôi.”
“Anh… Anh là kẻ liều mạng à?”
Cô nhìn xuống vết thương không khỏi có chút sợ sệt.
Anh ta mím môi, không nói gì, dường như đang xem thường mình, chắc là cũng không muốn lãng phí sức lực.
“Nếu như, anh là người xấu, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý. Nhưng… Với dáng vẻ lúc này của anh, tôi không thể mặc kệ anh. Anh không muốn đi bệnh viện, nhưng tôi biết có một nơi có thể dẫn anh đi.”
Cô muốn dìu anh ta lên, không ngờ. – anh ta lại hung ác nói: “Đừng động vào tôi.
“Tôi cứ động vào anh, anh có thể làm gì tôi? Lúc này dáng vẻ của anh là gì, anh không biết sao?”
Cô nhíu mày, vừa nâng anh ta lên, vừa gọi điện thoại cho cô, để cô mau đến.
Mặc Quyền không có cách nào, anh †a thật sự không còn chút sức nào, bây giờ chỉ có nước chờ chất.
Anh ta nhận ra Niệm Noãn, không ngờ tới mình lưu lạc đến đây, người đưa mình ra khỏi nơi quỷ quái này chính là Niệm Noãn mà mình luôn nhớ thương.
Cơ thể cô yếu đuối, căn bản là không chịu nổi sức nặng của mình, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn, bây giờ mình đang cứu người, với suy nghĩ này, cô cố gắng đỡ anh ta rời đi, trên đường luôn lảo đảo.
Mặc Quyền cũng không còn dáng vẻ hung ác nữa, trái lại còn lười biếng hỏi: “Có phải là tôi rất nặng không?”
“Câm miệng! Đồ con lợn này!”
“Cứu không được thì cũng đừng miễn cưỡng, tôi không xin cô cứu tôi, tôi sẽ không đưa tiền cho cô.”
“Sao anh nói nhiều thế? Bớt nói…
Nặng chết tôi rồi…”
Cô dùng sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng đỡ được anh ta ra, đợi khoảng năm phút thì thấy Cố Ngọc Vy đến, đúng lúc bà ấy làm việc ở bên này.
Nhìn thấy vết thương của Mặc Quyên rất nặng, bà có chút kinh ngjac, như vậy mà vẫn chưa chết, còn có thể duy trì tỉnh táo, chỉ có thể nói rõ ý chí của người này rất kiên cường, vẫn gắng gượng duy trì cơ thể tàn phế này.
“Niệm Noãn, cậu ta là ai?”
“Không quen, nhưng vết thương của anh ta rất nặng, cháu không thể mặc kệ anh ta.”
“Đã biết, cô nhóc hay lo chuyện bao đồng.”
Đúng lúc này, Mặc Quyên vẫn còn đang phàn nàn.
Cố Ngọc Vy không nhịn được trợn tròn mắt, ý chí của tên nhóc này thật sự không phải mạnh mẽ bình thường đâu, – bị thương nghiêm trọng như vậy, mà còn có thể bình tĩnh, đến cùng là tâm tính trầm ổn đến mức nào chứ.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta, cũng khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tuổi trẻ non nớt, nhưng dáng vẻ lại như người thông thái hơn sáu mươi tuổi.
“Cô cứu người trước đi, cháu đi gọi điện hỏi cục cảnh sát, nếu như anh ta là tội phạm đang lẩn trốn, cháu nhất định sẽ không mềm lòng.”