Anh ta xiết chặt năm đấm, cắn răng nói: “Cậu biết tôi dùng bao nhiêu dũng khí, mới giao cô ấy lại cho cậu, mới cam tâm tình nguyện lui ra khỏi cuộc đấu tranh này không?”
“Không phải tôi không có cơ hội, nhưng tôi là suy nghĩ cho hai người. Hai người đều có tình cảm với nhau, tôi không muốn ép Niệm Noãn, càng không muốn làm tổn thương anh em của mình.
Nhưng cậu thì sao, cậu đã làm cái gì?
Tôi giao cô ấy cho cậu, thế mà cậu lại không biết quý trọng, cậu đúng là đồ khốn nạn!”
Anh ta túm lấy cổ áo của Cố Hy, trước khi đi cậu ấy còn rất tức giận, nhưng bây giờ ánh mắt cậu ấy lại lạnh lùng, nhìn xa xăm, không hề tỏ ra tức giận.
Cố Hy bình tĩnh nhìn Ôn Thiên Âu, khác hẳn với vẻ tức giận của anh ta, cậu lại rất bình tĩnh.
“Cảm ơn anh vì trước đây đã ra đi để cô ấy ở bên tôi. Bây giờ, đến lượt tôi đem cô ấy trả lại cho anh một cách bình an vô sự.”
“Cậu làm tổn thương chúng tôi tới như này còn dám nói là “bình an vô sự”
à? Mà còn nữa, cậu coi cô ấy là cái gì, đồ vật à? Còn tôi, tôi mà cần sự bố thí của của cậu sao? Nếu cậu còn là đàn ông thì hãy giải thích rõ ràng với cô ấy đi, đừng ở đây đợi tôi giải quyết vấn đề hộ cậu.”
“Không kịp nữa rồi, tôi đã quyết định lựa chọn con đường của mình, sau này không thể ở cạnh cô ấy nữa. Tất cả những nơi tăm tối dơ bẩn nhất cứ để tôi đi, cô ấy chỉ cần đi con đường “quang minh chính đại” là được rồi. Anh Thiên u, tôi muốn hỏi anh một câu, anh còn yêu cô ấy, còn muốn cưới cô ấy không?”
“Bây giờ tôi đã kết hôn với Thích Uyển Nhi rồi, tôi và cô ấy…sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước đây được nữa, anh có nghĩ đến việc tìm cô ấy một lần nữa, tự mình chăm sóc, bảo vệ cho cô ấy không?”
Ôn Thiên Âu nghe Cố Hy nói như thế, trong lòng rung động mãnh liệt.
Câu nói của Cố Hy giống như người †a cầm một viên đá ném vào mặt hồ đang phẳng lặng, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Anh ta là đàn ông!
Anh ta có người con gái mà mình yêu thương. Trước đây phải đấu tranh †ư tưởng để tác thành cho bọn họ, bản thân làm sao có thể không đau khổ?
Nhưng bây giờ, cơ hội lại ở ngay trước mắt anh ta…
Làm sao anh ta có thể từ chối?
Anh ta mím môi, rất lâu không thể mở miệng.
Cố Hy nhìn thấy thái độ của anh ta thì thừa hiểu, anh ta không thể từ chối.
Ai có thể từ chối chứ?
“Bây giờ là lúc cô ấy yếu đuối nhất, rất cần có anh, anh đi tìm cô ấy đi. Vốn dĩ nhà họ Cố sẽ có một cái đám cưới, mà hiện tại…hiện tại vẫn như thế, chẳng qua là đổi chú rể mà thôi.”
62US+ Ôn Thiên Âu định nói thêm gì đó nhưng lại không thể nào mà nói ra được. Khuôn mặt lạnh như băng của Cố Hy cho thấy cậu đã hạ quyết tâm rất lớn để gửi gắm Cố Niệm Noãn.
Tự nhiên anh ta cảm thấy lo lắng.
“Rốt cuộc cậu định làm gì? Con đường mà cậu nói là thế nào?”
“Anh Thiên u, cái này anh không cần quan tâm, anh chỉ cần biết là tôi sẽ không làm gì có hại cho nhà họ Cố, sau này có bất cứ chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến nhà họ Cố. Lúc cần thiết thì giết tôi cũng được.”