Hứa Trúc Linh thấy con gái lại ăn uống và đi ra ngoài như bình thường không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trên xe, cô nhận được điện thoại của cửa hàng trang sức, bọn họ thông báo là nhân cô chọn cho lễ cưới đã được chuẩn bị xong, hỏi cô lúc nào có thời gian đến lấy.
Lễ cưới cũng không còn nữa thì lấy cái gì?
Vốn dĩ cô định nói cửa hàng trang sức tự giải quyết giúp mình, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Đôi nhẫn đó là do cô và Cố Hy cùng đi chọn, vì kích cỡ hơi to nên mới sửa lại cho nhỏ đi một chút.
Nhưng bây giờ…
“Đợi một chút, tôi qua bây giờ.”
Cô nặng nề nói.
Khi cô và Ôn Thiên Âu đến cửa hàng trang sức, nhẫn đã được sửa xong.
Chiếc nhãn kim cương của cô dâu vô cùng bắt mắt.
Cô đeo thử lên ngón áp út, ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn làm cho cô cảm thấy đau mắt.
Lúc cô định tháo chiếc nhẫn ra, không ngờ Ôn Thiên Âu cầm lấy chiếc nhãn của chú rể tự đeo lên tay mình.
Vậy mà anh ta lại đeo vừa, Cố Niệm Noãn kinh ngạc, nhân viên ở quầy cũng không dám nói gì.
Vì người đàn ông lần này không phải người lần trước đến đây.
“Anh Thiên u”
Cô ngơ ngác nhìn anh ta.
“Đừng căng thẳng, chỉ là muốn thử một chút thôi, không ngờ lại vừa như vậy. Nói thẳng ra, vẻ ngoài hay suy nghĩ của anh và Cố Hy đều giống nhau, không ngờ ngay cả kích cỡ ngón tay cũng bằng nhau, đúng là có duyên thật.”
Anh ta tháo chiếc nhãn ra rồi đặt lại vào trong hộp.
Có một số thứ, cho dù có hợp với mình đến đâu, có duyên với mình đến mức nào nhưng không phải của mình thì vân không phải của mình.
Nhãn cũng thế, mà người cũng vậy.
Lúc Niệm Noãn và Ôn Thiên Âu định rời khỏi cửa hàng trang sức, không ngờ ra đến cửa lại gặp Thích Uyển Nhị, cô ta ˆ đang đi dạo cùng bận thân, bọn họ cũng đi ra từ một cửa hàng trang sức khác, có lẽ cũng đi mua nhãn cưới.
Nhãn giống nhau, nhân cũng giống nhau.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thích Uyển Nhi nhìn thấy Niệm Noãn thì lập tức bước nhanh lại gần.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Cô ta vội nói: “Niệm Noãn, chúng ta là bạn cùng phòng thời đại học, tốt nghiệp đi làm chung một công ty, bây giờ tôi lại trở thành chị dâu của cô, cô là em chồng của tôi, chúng ta đúng là vô cùng có duyên với nhau. Còn cả cậu chủ Ôn nữa, lâu rồi không gặp, cậu trở về để làm “lốp dự phòng” sao? Nói sao thì nói, cảm giác làm người thay thế cũng không dễ chịu đâu. Nhưng mà cũng phải công nhận sức quyến rũ của cô đúng là lớn thật, đi đến đâu cũng có đàn ông đi theo, tôi ngưỡng mộ cô thật đấy.
“Sao cô không giả vờ nữa? Trước đây cô tỏ ra dịu dàng, ngoan hiền, bây giờ lại ăn nói sắc bén như vậy, tôi thật sự thấy không quen. Bây giờ chúng ta cũng coi như người một nhà rồi, cô không sợ mất mặt sao mà lại không che giấu như thế?”
Niệm Noãn cười một cách tự nhiên và thoải mái.
Không thèm nghĩ đến việc mình thua dưới tay cô ta ra sao, nhưng trước mặt kẻ thù vẫn có thể tỏ ra tự nhiên thoải mái.