Cho dù có đau khổ, buồn bã đến đâu cũng không thể lộ ra trước mặt kẻ thù.
Giống như Ôn Thiên Âu đã nói, nếu bản thân càng đau khổ, kẻ thù sẽ càng vui sướng, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thích Uyển Nhi.
Thích Uyển Nhi nghe cô nói sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt lập tức trở nên hung dữ.
“Tôi không giống cô, mọi việc đã đến nước này rồi còn có thể “giả nhân giả nghĩa” như thế. Tôi thì không làm ra vẻ như vậy được, mấy cô con gái nhà giàu có các cô ai ai cũng giả dối như thế à? Chắc bây giờ cô hận tôi lắm, hận đến mức muốn giết tôi cũng nên.”
“Tôi nghe nói, cô tìm mấy cô bạn cùng phòng trước kia đến làm phù dâu, nhưng bây giờ mấy cô ấy lại làm phù dâu cho tôi, cô có tức không?”
Cô ta vừa nói vừa nháy mắt với Niệm Noãấn.
Cô ta ghét dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ này của Niệm Noãn, rõ ràng là trời sập đến nơi rồi vẫn có thể bình tĩnh như thế.
Thứ cô ta muốn nhìn thấy nhất bây giờ là Niệm Noãn phát điên, tốt nhất là không để ý đến hình tượng thục nữ mà chửi ầm lên ở chỗ công cộng.
Nhưng mà…không…
Cô ta không cam tâm.
“Tôi không tức giận, tức giận với loại người như cô cũng không có ý nghĩa gì.
Cô sẽ tổ chức lễ cưới à? Tôi không nghe thấy tin tức gì cả? Đợi đến lúc Cố Hy nói với tôi là anh ấy sẽ tổ chức lễ cưới cô hãy đến khoe với tôi. Đừng để cho các bạn cùng phòng phải chờ đợi vô ích.”
Nói xong, cô nắm lấy tay áo của Ôn Thiên Âu kéo anh ta bỏ đi.
Thích Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng | Niệm Noãn, tức đến mức muốn chửi ầm lên nhưng cuối cùng vấn nhịn xuống.
Niệm Noãn và Ôn Thiên Âu vào một số cửa hàng quần áo để mua một ít đồ mùa thu, thời tiết vừa nóng vừa lạnh, nháy mắt một cái đã đến mùa thu.
“Ở tầng dưới có mấy món điểm tâm ngọt, có muốn ăn không?”
“Vâng, vậy anh đi mua đi, đưa đồ đây em xách, em đi tìm anh sau.”
“Được, anh đi mua trước.”
Ôn Thiên Âu xoa đầu cô rồi nói: “Biểu hiện hôm nay mới đúng, đi mua điểm tâm thưởng cho em, em làm tốt lắm”
“Tất nhiên rồi, rèn luyện bao lâu nay cũng không phải không học được gì, chỉ có lo lắng mới muốn “vượt tường”, nếu như cô ta thật sự nắm chắc phần thắng thì cũng đâu cần khoe khoang với em làm gì. Chỉ có thể là trong lòng cô ta cũng lo lắng về em nên mới như vậy, đúng không?”
“Cô nhóc này đã bắt đầu nhìn rõ lòng người rồi, đúng là rất lợi hại.”
Ôn Thiên Âu hài lòng nói, nhìn thấy cô lấy lại được tinh thần, còn có thể đối phó với Thích Uyển Nhi, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Thiên Âu đi xuống dưới trước, Niễm Noãn thu xếp lại mấy túi đồ rồi cũng đi xuống theo.
Đang ở trên thang cuốn, bỗng nhiên chuông điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy ra thì thấy người gọi là Thích Uyển Nhi, Niệm Noãn không khỏi nhíu mày.
Lúc cô đang nhìn điện thoại thì có một đứa trẻ chạy xuống, chẳng may lại va vào cô.
Cô không kịp phản ứng, cả thân thể lập tức ngã xuống.