Tung ra mẻ lưới lớn như vậy, cũng đến lúc thu lại rồi.
Buổi tối, cậu đến bệnh viện tâm thần.
Buổi tối ở đây đều có tiếng hát, rồi tiếng ê a giống như âm thanh ở âm tào địa phủ, vô cùng quỷ quái.
Chẳng trách Thích Uyển Nhi sống ở chỗ này lại phát điên.
Thích Uyển Nhi bị nhốt ở phòng bệnh, ngoài cửa có hàng rào bảo vệ.
“Thích Uyển Nhi, có người đến thăm cô.
Y tá trưởng không khách sáo gõ cửa, giọng điệu hung dữ.
“Tham tôi…Mẹ…có phải là mẹ không? Mẹ tới thăm con à?”
Thích Uyển Nhi không nghĩ còn có người nào đến thăm cô ta, ngoài người mẹ yêu thương cô ta nhất thì còn ai đến nơi quỷ quái này để thăm cô nữa.
Đầu tóc cô ta rối bù từ trong một góc đứng lên, hay tay nắm chặt lấy lan can.
“Mẹ?”
“Uyển Nhị, là tôi.”
Khi Cố Hy xuất hiện trước mặt cô ta, ánh mắt của Thích Uyển Nhi lập tức trở nên hung dữ. Hai tay của cô ta muốn túm lấy Cố Hy nhưng lại không với tới.
“Anh tới đây làm gì? Anh giết mẹ tôi, hại chết con tôi, biến tôi thành như bây giờ. Cố Hy, anh là đồ không có tính người, tôi hận anh, Cố Hy…”
“Cứ hận đi, hiện tại tôi đã là người đứng đầu tập đoàn Cố Linh, không cần cô giúp tập đoàn Cố Linh cũng đã là của tôi.”
“Tiếp theo tôi phải trở về Mold, nghĩ cách thâu tóm tập đoàn Cố Linh. Cố Thành Trung và bố con Cô Lăng gặp chuyện, “lành ít dữ nhiều”, có lế không có hy vọng sống.”
“Chỉ cần cô chết, tôi sẽ trở thành người tự do, có thể đường đường chính chính lấy Cố Niệm Noãn, trở thành người thừa kế tập đoàn Gố Linh.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ giết Mặc Quyền để chôn cùng cô, để cho cô không cô đơn trên đường xuống Hoàng Tuyền.”
“Cái… Cái gì? Cố Thành Trung…đã xảy ra chuyện? Anh…là do anh làm?”
“Tất nhiên rồi, chỉ cần bọn họ chết, sẽ không còn ai ngáng đường tôi nữa.”
“Anh điên rồi, anh luôn miệng nói phải bảo vệ cho nhà họ Gố, nhưng anh đã làm cái gì thế? Tên điên này, ngay cả bọn họ mà anh cũng hại, anh có còn là con người không?”
“Tôi không phải người?”
Cố Hy nghe cô ta nói, khóe miệng cong lên một đường cong lạnh lẽo.
Cậu tiến đến túm lấy áo của Thích Uyển Nhi, kéo cô ta lại gân một cách không thương tiếc.
Mặt của cô ta bị áp sát vào hàng rào bảo hộ, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi muốn cưới Niệm Noãn, nắm tay cô ấy đi hết quãng đời còn lại, những thứ khác tôi không quan tâm. Là cô và Mặc Quyền ép tôi. Nếu đã không có được tình yêu, vậy tôi sẽ lấy hết tiên tài, danh lợi, quyền lực.”
“Là cô biến tôi thành như thế, bây giờ lại còn dám trách tôi? Vô lý!”
Cố Hy lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh đến mức khiến người ta phát run.
Thích Uyển Nhi nhìn người đàn ông trước mặt bằng con mắt kinh ngạc, cuối cùng cũng nhận ra Cố Hy.
Trước đây, cho dù trước đây anh ta có độc ác đến mức nào, trưởng thành trong môi trường xã hội đen nhưng vẫn luôn cố gắng, luôn mơ ước ngay thẳng.