Thế nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh, bây giờ không phải lúc để tra hỏi.
“Ra là vậy.” Cô buồn bã nói rồi cúp điện thoại.
Cô không biết rằng Cố Hy đã luôn theo sát cô suốt quãng đường rời đi vì sợ cô đau khổ quá mức mà xảy ra chuyện không may.
Cố Hy thấy cô an toàn về đến nhà mới an tâm quay trở lại nhà Ngọc Vy.
Anh tự hỏi tại sao vào đêm khuya Niệm Noãn lại đến ở nhà dì.
Cô vừa rời khỏi bệnh viện tâm thần rồi đến nơi này, có vẻ đây là nơi có thể giải đáp những thắc mắc của cô.
Cũng chỉ có một người có thể cho cô câu trả lời và làm cô nghĩ anh là kẻ giết người.
“Sao cháu lại đến đây?” Ngọc Vy lại phải đứng dậy, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hy ở ngoài cửa.
“Cô, cháu đến đây để đón người đi.”
“Cháu đón ai cơ?”
“Niệm Noãn nghĩ rằng sợ anh ta ở chỗ của cô sẽ gây phiên phức cho cô nên để cho cháu đến đón người đi và đưa anh ta vào văn phòng luật sư của cháu, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Có phải không?”
Ngọc Vy tỏ ra ngờ vực nhưng vần không nói gì.
“Anh ta đang ở bên trong phòng, cháu tự vào đi, đêm hôm mà hết người này đến người kia, cô sắp buồn ngủ đến chết rồi. Lúc đi thì nhớ đóng cửa lại, cô lên tâng nghỉ ngơi đây.”
Ngọc Vy ngáp một cái rồi xua xua tay không thèm để ý.
Cố Hy đi thẳng về phía phòng ngủ, Mặc Quyền đang nằm nghỉ ngơi chợt thì nghe thấy thấy tiếng bước chân đều đặn và mạnh mẽ, trong chốc lát trái tim như ngừng đập như nhận thấy điều gì đó.
Anh mở cửa bước vào phòng nhìn thấy người ở trên giường đã biến mất, còn cửa sổ đang mở.
Nhưng đây là tâng mười tám mà.
Anh bỗng nhìn về phía cửa sổ, ấy thế mà lại thấy anh ta trượt xuống từ máy điều hòa ngoài ban công, bám vào ống nước để nhảy xuống ban công tâng dưới.
Mặc Quyền còn nhìn về phía anh làm một cái mặt hề, trên gương mặt tươi cười vui sướng.
Cố Hy tức giận năm chặt tay, không ngờ lại để anh ta chạy thoát như vậy.
Anh cảm thấy hơi nản lòng nhưng lúc đang chuẩn bị rời đi thì Ngọc Vy lại xuất hiện.
“Thật sự là đêm khuya mà cũng không để người khác bớt lo lắng.”
60/27 “Cháu yên tâm đi, tên nhóc này không trốn được đâu. Nó ở nhà cô ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, dùng bao nhiêu là thuốc bổ, một đồng còn chưa trả mà nghĩ đến chạy, chẳng lẽ nghĩ cô ăn chay?”
Ngọc Vy chính là minh chứng cho thấy gừng càng già càng cay.
Sáng sớm hôm sau Cố Hy đến tập đoàn để xử lý công việc, không ngờ Niệm Noãn và Mạc Âu đều ở đây.
Anh chưa bao giờ thấy Niệm Noãn ăn mặc như vậy, một chiếc váy dài màu đen ôm sát người trông có vẻ giỏi giang và lạnh lùng, cảm giác như một người rất khó chạm đến.
“Sao em lại tới đây?”
“Em đã yêu cầu hội đồng quản trị và giám đốc điều hành cấp cao của các bộ phận đến phòng họp để mở cuộc họp trước khi làm việc.”