Tô Vũ Đồng vừa nhớ đến âm thanh xè xè của mình vừa rồi, có thể đã bị Mộ Diệc Thần nghe thấy, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói:
-Sếp Mộ, tự tôi có thể mà, lần sau không cần phiền anh.
Mộ Diệc Thần thấy cô đỏ mặt, tâm trạng không biết sao bỗng nhiên lại thoải mái, mỉm cười, có chút mặt dày nói:
-Hết cách, cậu chủ như tôi thích phiền.
Tô Vũ Đồng:
Không biết nên nói gì.
Khuôn mặt cứng nhắc quay sang Niên Niên.
Mộ Diệc Thần thấy cô cố ý tránh né ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên một đường vui vẻ, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ duy nhất trong phòng bệnh.
Qua một lúc bác sỹ đến, kiểm tra một chút cho Tô Vũ Đồng, nói:
-Xem ra hồi phục không tệ, tôi đề nghị ở lại một đêm quan sát, nếu không có vấn đề gì, ngày mai truyền thêm chút nước dinh dưỡng thì có thể xuất viện rồi.
Tô Vũ Đồng lễ phép nói với bác sỹ:
-Cảm ơn bác sỹ.
Bác sỹ cười đáp:
-Đây là điều tôi nên làm.
Sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Bác sỹ vừa đi, Tô Vũ Đồng lại nhìn về phía Niên Niên.
Làm sao đây?
Cô vẫn phải ở lại một đêm, ở đây ăn không ngon, ngủ không yên, cô không muốn Niên Niên ở trong bệnh viện chịu khổ cùng cô.
Ông bố ruột như anh, lại thực sự không thể sánh bằng bà mẹ kế là cô, bản thân cô đã như vậy rồi, trong lòng còn quan tâm đến Niên Niên.
Không muốn làm cô lo lắng, anh nói:
-Tôi bảo Thiếu Dương đến đón Niên Niên.
Sau đó, đứng dậy gọi điện thoại cho Cung Thiếu Dương.
Thấy anh lại có thể đoán đúng tâm sự của mình, đáy lòng Tô Vũ Đồng có chút tình cảm không tên.
Khách sạn.
Cung Thiếu Dương nhận được điện thoại xong, quay đầu nói với Trần Nghiên Nghiên một câu:
-Diệc Thần bảo anh đến đón Niên Niên.
Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy ngồi cùng nhau, nghe thấy lời anh nói, hai người cùng nói:
-Em cũng đi.
Nửa ngày không thấy Vũ Đồng, cũng không biết tình trạng cô thế nào rồi?
Bọn họ thực sự rất lo lắng.
Cung Thiếu Dương biết hai người bọn họ đi, chắc chắn sẽ làm loạn với Mộ Diệc Thần không vui vẻ, nói:
-Diệc Thần đang ở đó đền tội, các em đến rồi không phải bảo anh ta đi sao? Sự ấm ức của Vũ Đồng không thể uổng cộng chịu đựng được phải không? Cho nên vẫn nên để anh đi một mình.
Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy nghe thấy lời anh nói, cảm thấy có lý.
Hôm nay thái độ của Niên Niên đối với Mộ Diệc Thần, hai người bọn họ đã thấy rồi, cho dù không phải thật lòng xin lỗi Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần để nhận được sự tha thứ của Niên Niên, nhất định cũng sẽ thể hiện thật tốt.
Mộ Diệc Thần hôm qua đối xử như vậy với Vũ Đồng và Niên Niên, không thể dễ dàng với anh.
Để anh chăm sóc Tô Vũ Đồng coi như thu lại được chút lời.
Thôi Chân Hy để Cung Thiếu Dương đón Niên Niên cho tiện, liền đưa chìa khóa xe cho Cung Thiếu Dương:
-Đi xe tôi đi.
-Được.
Cung Thiếu Dương cũng không khách sáo với cô, cầm lấy chìa khóa xe đi.
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Niên Niên nghe thấy Cung Thiếu Dương nói là đến đón cậu bé, lập tức lắc đầu:
-Con không về khách sạn đâu, con muốn ở cùng mẹ, chăm sóc mẹ.
Dáng vẻ phát bệnh của mẹ còn như mới vừa xảy ra trước mắt, thấy trời sắp tối rồi, cậu bé muốn ở lại bảo vệ mẹ.
Tô Vũ Đồng thấy biểu hiện của Niên Niên, trong lòng rất ấm áp, nhẹ nhàng nói với Niên Niên:
-Niên Niên ngoan, theo chú về khách sạn, ở đây mẹ có.... bố mà.
Từ nhỏ cơ thể cậu đã yếu ớt, đâu thể để cậu ngủ trong bệnh viện được, nhỡ làm cậu bị ốm, thì phải làm sao?
Cho nên để cậu yên tâm đi theo Cung Thiếu Dương, lời cô nói đến bản thân cũng không tin.
Mộ Diệc Thần nghe thấy trong ngữ điệu của Tô Vũ Đồng nói với cậu bé có sự không chắc chắn, nhìn Niên Niên, kiên định nói:
-Yên tâm đi, bố nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con.
Chuyện vì anh mà ra, tất nhiên anh phải gánh lấy tất cả, bù đắp tổn thương anh gây ra cho Tô Vũ Đồng.
Cung Thiếu Dương hiểu Mộ Diệc Thần, nhìn ánh mắt anh liền biết lần này anh thật lòng, nói với Niên Niên:
-Niên Niên, cháu xem mẹ cháu yếu như vậy, cháu đừng để mẹ lo lắng được không nào?
Nghe lời Cung Thiếu Dương, Niên Niên nhìn Tô Vũ Đồng trên giường bệnh:
-Mẹ, con đi với chú, mẹ phải nghỉ ngơi cho khỏe, mai con lại đến thăm mẹ.
Tô Vũ Đồng mỉm cười, gật đầu.
Niên Niên cười với cô, sau đó quay người đi theo Cung Thiếu Dương, không thèm nhìn Mộ Diệc Thần lấy một cái.
Mộ Diệc Thần nhìn dáng hình nhỏ bé của cậu biến mất sau cửa phòng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Anh biết lần này anh thực sự làm tổn thương cậu bé rồi.
Màn đêm buông xuống, đầy những ánh sao, mặt trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, hai người ngồi đối diện rất lâu, Tô Vũ Đồng phát hiện ra Mộ Diệc Thần luôn chú ý đến cô, trong lòng bắt đầu có chút hoảng loạn.
Nhìn trời đêm càng ngày càng sâu thẳm, Tô Vũ Đồng cuối cùng không gồng nổi mình, xa cách nói với Mộ Diệc Thần:
-Sếp Mộ, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình, anh cũng về khách sạn đi.
Quan hệ của bọn họ, chỉ vậy mà thôi.
Cô không muốn chọc vào anh, cũng không muốn anh chọc vào mình.
Nghe lời nói cố gắng xa lánh của cô, đôi mắt nâu của Mộ Diệc Thần liền trở nên u ám.
Đứng dậy đi đến trước giường cô, ngồi thẳng trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô hỏi:
-Cô đang sợ cái gì?
Lúc trước cô không nói chuyện, anh còn nghĩ có phải cô sẽ cứ tiếp tục trầm lặng như vậy, bây giờ cô lại đột nhiên bất chấp nói ra câu này, vậy chứng minh trầm lặng chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô vẫn rất xao động, ít nhất đối diện với anh không thể thực sự tĩnh tâm như nước được.
Chỉ cần trái tim cô vẫn sẽ có phản ứng với anh, vậy thì anh có cơ hội nhận được sự tha thứ.
Tô Vũ Đồng bị câu nói của anh đâm trúng tim đen, cố làm vẻ bình tĩnh đáp:
-Sếp Mộ nói đùa rồi, tôi có gì phải sợ chứ!
Mộ Diệc Thần nhìn dáng vẻ dối lòng của cô, nhếch môi lên, thẳng hẳn xuống bên cạnh cô, gối lên gối cô.
Thấy anh ngủ trên giường mình, còn ngang ngược chiếm gối của mình, trái tim Tô Vũ Đồng căng lên, lập tức dùng bàn tay đỡ lấy cơ thể, di chuyển xuống giường.
Thấy cô lại có thể thà xuống giường, cũng không muốn ở cùng mình, ánh mắt Mộ Diệc Thần tối lại, ngồi dậy lôi cô về, thuận thế đè cô xuống.
Anh nhìn đôi mắt trong sáng của cô:
-Cô cuống cái gì? Cũng có phải chưa từng ngủ chung đâu?
Tô Vũ Đồng bỗng nhiên bị anh đè xuống, lại nghe thấy lời nói trơ tráo của anh, cả người lập tức cứng lại, mặt quay sang một bên, chán ghét nói:
-Sếp Mộ, đừng quên chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, tôi không có nghĩa vụ phải ngủ cùng anh, nếu anh cần phụ nữ hoàn toàn có thể đi tìm cô Châu của anh!
Tối qua anh còn ở cùng Châu Vũ Đồng, quay ngoắt cái đã leo lên giường mình, thứ lỗi cô không nhận nổi, cũng không muốn nhận!
Tâm trạng Mộ Diệc Thần vốn cũng không tệ, nhưng sau khi nghe cô nói câu này xong, hoàn toàn bị vỡ vụn.
Tay hơi buông lỏng, anh thả cô ra, xuống giường đứng trước cửa sổ.
Rút một điếu thuốc, đanh định bật lửa, nhưng hình như lại nghĩ ra điều gì, anh cất đi.
Tô Vũ Đồng không ngờ anh dễ dàng buông tha cho mình như vậy, thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn trần nhà, nhìn thấy yên tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Mộ Diệc Thần đứng một lúc, bình tĩnh hơn, liền quay người lại.
Thấy Tô Vũ Đồng vẫn thức, nói:
-Cô yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không động vào cô đâu.
Sau đó quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ đối diện giường.