Nếu cô không nhận được điện thoại của Cố Triều Tịch, không bảo anh đến bệnh viện, cô sẽ phải cảnh giác.
Bây giờ cô không nhìn thấy gì, nhỡ Châu Lệ Đồng hay Lâm Yên Nhiên lại đến hại cô, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Thấy cô bị thương thành ra như vậy, còn cười được, lòng Cố Triều Tịch hơi rung động, độ nhiên cúi người ôm lấy cô:
-Nói cho tôi biết, ai làm?
Tô Vũ Đồng bị anh ôm như vậy, đột nhiên xúc động muốn khóc, nhưng bác sĩ nói cô không được khóc, cho nên cô cứng rắn nuốt nước mắt vào trong:
-Tôi nói anh sẽ tin chứ?
-Tin!
Cố Triều Tịch không chút do dự đáp.
Thấy một người bạn cũng có thể tin mình như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng phức tạp, đem chuyện xảy ra chiều nay kể toàn bộ cho Cố Triều Tịch.
Khi đó tuy cô không thấy gì, nhưng trong lòng rõ như gương.
Bọn họ một người lừa cô đến, một người chuẩn bị đối phó cô, đây là có tổ chức có mưu tính, tuyệt đối không phải trùng hợp.
Cố Triều Tịch nghe xong lời Tô Vũ Đồng nói, ánh mắt lập tức trầm xuống:
-Cô yên tâm, tôi sẽ trả tù cho cô!
Lâm Yên Nhiên, Châu Lệ Đồng sao?
Các người chết chắc rồi!
Cố Triều Tịch lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi, Tô Vũ Đồng chỉ nghe thấy anh nói một câu:
-Bằng mọi giá, cho dù các anh dùng cách gì, trong ba ngày, tóm được Lâm Yên Nhiên cho tôi, còn nữa, lập tức sai người đi liên lạc với tổ phim của đạo diễn Trương Hàn, tôi muốn tài trợ thêm!
Tô Vũ Đồng không ngờ Cố Triều Tịch thực sự muốn giúp mình trả thù, trong lòng liền cảm động.
Mất một người đàn ông vô tâm, lại nhận được một người bạn có tình có nghĩa, ông trời đối với cô thực ra cũng không tệ.
Cố Triều Tịch buông điện thoại xuống, quay người mở hộp cơm mang tới, dịu dàng nói:
-Vũ Đồng, đói rồi hả, cô ăn tạm chút gì đi, đợi lát nữa tôi bảo đầu bếp nhà tôi làm xong mang qua.
Anh không hề biết cô bị thương ở mắt và mặt, cho nên đồ ăn không đủ dinh dưỡng.
Sau này anh sẽ bảo đầu bếp làm đồ bổ cho cô.
Những loại bổ mắt, làm đẹp đó.
Tô Vũ Đồng lắc đầu, cười nói:
-Không cần phiền phức vậy, tôi ăn đồ anh mang tới là được rồi, cái đó, sếp Cố anh có thể rót cho tôi ly nước trước không? Cả ngày tôi chưa uống nước rồi.
Cố Triều Tịch nghe thấy cô nói cả ngày chưa uống nước, lòng hơi chua xót, ngay cả mắt cũng hơi cay, cổ họng có chút nghẹn cứng nói:
-Được, tôi đi rót cho cô đây.
Nói rồi, quay người nhìn xung quanh, không thấy cốc, anh nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô đợi đó, tôi đi đến chỗ y tá lấy mấy cái cốc giấy.
Mộ Diệc Thần thực sự quá đáng lắm rồi, ngay cả một cốc nước cũng không chuẩn bị cho cô!
-Được!
Tô Vũ Đồng gật đầu, cô không bất ngờ chút nào khi trong phòng mình không có cốc, vì sau khi từ phòng phẫu thuật ra, Cố Triều Tịch là người đầu tiên đặt chân vào phòng bệnh của cô.
Cố Triều Tịch ra khỏi phòng bệnh, lập tức lấy điện thoại gọi cho Thôi Chân Hy.
Thôi Chân Hy đang dẫn theo Niên Niên cùng ăn cơm bên ngoài với Cung Thiếu Vũ, trông thấy Cố Triều Tịch chủ động gọi điện cho mình, cô vô cùng bất ngờ, lập tức nghe máy:
-Oppa Cố?
Cố Triều Tịch nghe thấy giọng của cô nói:
-Chân Hy, Vũ Đồng bị Châu Lệ Đồng hại phải nhập viện rồi, mắt và mặt cô ấy đều bị thương, cô có muốn giúp cô ấy trả thù không?
Tối qua lúc ăn cơm anh đã nhìn ra, Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy thực sự rất tốt với Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên không thích hợp nhận nhiệm vụ lần này, người tốt nhất có thể lựa chọn là Thôi Chân Hy.
Thôi Chân Hy nghe thấy Tô Vũ Đồng nhập viện, trái tim như bị bóp chặt, liền nói:
-Anh nói tôi làm thế nào, thì tôi làm thế ấy!
Châu Lệ Đồng!
Lại là con đàn bà đáng ghét này!
Cố Triều Tịch rất hài lòng với câu trả lời này của Thôi Chân Hy, nói:
-Châu Lệ Đồng tham gia diễn “Ngọc Phù Dung” của đạo diễn Trương Hàn, cô ta là nữ thứ, tôi sẽ đập tiền để đưa cô vào đoàn phim, đến lúc đó phải xem sự thể hiện của cô rồi.
Hình tượng khí chất của Thôi Chân Hy không tệ, so với Châu Lệ Đồng còn hơn một phần phóng khoáng và quyền quý, rất có nét đặc biệt riêng, là một người đẹp khiến người ta gặp rồi khó quên.
Mộ Diệc Thần có thể giúp Châu Lệ Đồng nổi tiếng, anh cũng có thể giúp Thôi Chân Hy, anh sẽ khiến cô lấy được vị trí của Châu Lệ Đồng trong làng giải trí!
Thôi Chân Hy nghe thấy sự sắp đặt của Cố Triều Tịch, không chút do dự nói:
-Được!
Chỉ cần có thể giúp Vũ Đồng trả thù, cái gì cô cũng đồng ý làm!
Dám bắt nạt chị em tốt của cô, cô sẽ khiến Châu Lệ Đồng không cũng không khóc nổi!
Nghe thấy cô không chần chừ một giây nào, Cố Triều Tịch nói:
-Cô chuẩn bị cho tố, ngày mai sẽ có người đưa cô đến phim trường ở thành phố Vân.
Thôi Chân Hy đáp:
-Ừm, vậy anh chăm sóc tốt cho Vũ Đồng nhé, tôi sẽ không qua đó nữa, lát nữa tôi sẽ đưa Niên Niên về nhà họ Mộ.
-Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, đúng rồi, tiện cô nói với bà Mộ một tiếng, bảo Vũ Đồng đi công tác.
Bà Mộ rất hài lòng với người con dâu Tô Vũ Đồng, nếu bà nhúng tay vào, Vũ Đồng sẽ rất khó xử.
Tất nhiên, anh cũng có chút lòng riêng của mình, anh muốn ở cạnh Vũ Đồng, nếu người nhà họ Mộ tới, anh ở cạnh không tiện.
-Được, vậy tôi cúp đấy.
Thôi Chân Hy nói xong, liền cúp máy.
Niên Niên nhìn Thôi Chân Hy cúp máy xong, liền hỏi:
-Dì Chân Hy, có chuyện gì sao? Tại sao dì muốn đưa cháu về nhà? Hôm qua không phải đã nói rằng cháu cùng các dì ở nhà mẹ sao?
Thôi Chân Hy không muốn để Niên Niên biết mặt và mắt Tô Vũ Đồng bị thương, che giấu nỗi buồn của mình, cười nói:
-Mẹ con thời gian tới quyết định đi công tác bàn chuyện làm ăn, còn dì vừa nhận được điện thoại từ nước ngoài, dì Nghiên Nghiên của con thì phải đi làm, cho nên không có ai dẫn con đi, đợi bọn dì bận xong lần này, lại dẫn con cùng đi chơi được không?
Niên Niên là một đứa trẻ nghe lời, cậu bé biết không thể làm lỡ công viện của người lớn, vậy nên ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi cậu bé ăn no xong, Cung Thiếu Vũ và Thôi Chân Hy đưa Niên Niên về nhà, Chân Hy còn theo lời dặn dò của Cố Triều Tịch nói chuyện Tô Vũ Đồng phải đi công tác cho bà Mộ.
Hiện giờ Tô Vũ Đồng là tổng giám đốc Tô Thị, đi công tác đối với ô mà nói là chuyện hết sức bình thường, bà Mộ cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Bệnh viện.
Cố Triều Tịch quay lại phòng, đưa nước vào tay Tô Vũ Đồng:
-Ấm đó, uống đi.
Tô Vũ Đồng nói:
-Cảm ơn!
Sau đó bê cốc nước uống cạn một hơi, do uống quá mạnh, bị sặc ho lụ khụ.
-Vũ Đồng, không sao chứ?
Thấy cô ho dữ dội như vậy, Cố Triều Tịch vội đi tới vỗ lưng cho cô.
Lúc này, Mộ Diệc Thần đi vào.
Thấy Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch thân thiết như vậy, con mắt lạnh lẽo tối sầm xuống, lạnh giọng nói:
-Cố Triều Tịch, bỏ tay anh ra!
Nghe thấy giọng của Mộ Diệc Thần, cơ thể Tô Vũ Đồng hơi ngây ra.
Cố Triều Tịch rời mắt nhìn sang Mộ Diệc Thần, khuôn mặt tuấn tú chứa đựng một nụ cười lạnh mà cuốn hút:
-Mộ Diệc Thần, anh có tư cách gì nói lời đó?
Bản thân anh không màng tới Tô Vũ Đồng, lại còn không muốn để anh chăm sóc sao?
Có phải quá ngang ngược ích kỷ rồi không?
Con mắt u ám của Mộ Diệc Thần lóe lên tia sắc lạnh, nghiêm nghị nói: