Cố Triều Tịch bật cười, không giữ cho anh chú thể diện, giọng điệu hăm dọa:
-Nào có người chồng nào vứt vợ mình lại, đi ngọt nhẹ với người phụ nữ khác? Nào có người chồng khi vợ xảy ra chuyện không lập tức đến bên cạnh? Cả chiều hôm nay cô ấy không uống lấy một giọt nước, đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, những chuyện này người chồng như anh có biết không?
Anh đã không chăm sóc tốt cho cô ấy, không có chút trách nhiệm nào, còn dám nói với anh là chồng cô ấy!
Mộ Diệc Thần bị những lời này của Cố Triều Tịch làm xanh mặt, tức tối nói:
-Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, anh không có quyền hỏi đến, mời anh đi cho!
Anh thừa nhận anh suy nghĩ khô đủ chu đáo, nhưng thực sự anh không phải không để ý đến Tô Vũ Đồng.
Trước đó anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói Vũ Đồng không bị gì nặng, anh mới ở cạnh Đồng Đồng.
Đồng Đồng vì cứu Vũ Đồng mới ngã bị thương lần nữa, anh không muốn sống trong sự áy náy cả đời.
Chỉ có cô ta khỏi rồi, anh mới có thể yên tâm bên cạnh Tô Vũ Đồng.
-Anh bảo tôi rời đi?
Cô Triều Tịch cười gian ác, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, khiêu khích nói:
-Tại sao anh không hỏi thử ý của Vũ Đồng ấy? Người nên rời đi cũng có thể là anh đó!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Cố Triều Tịch nói, lập tức chuyển ánh mắt sang Tô Vũ Đồng vẫn đang cúi đầu, hỏi một câu:
-Vũ Đồng?
Tô Vũ Đồng hôm nay cô đã hoàn toàn nhìn rõ Mộ Diệc Thần rồi, người anh để ý tới chỉ có Châu Lệ Đồng mà thôi, đổi với cô thực sự chỉ có lạnh nhạt.
Cô đã không còn mong chờ gì với anh nữa rồi.
Nếu đã không còn mong đợi gì, thì cũng không hy vọng anh ở lại quấy rầy sự yên tĩnh của cô.
Nghĩ đến đây, cô cứng rắn nói một câu:
-Mộ Diệc Thần, mời anh rời đi cho!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô, trái tim thắt chặt lại, đôi mắt đầy khó chịu, tức giận nói:
-Tô Vũ Đồng, em dám nói lại lần nữa xem!
Cô lại còn muốn anh rời đi!
Cô muốn anh rời đi!
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng điệu ngông cuồng của anh, trong lòng bức bối, rõ ràng là anh chọn đẩy cô ra trước, bây giờ anh lại tức giận với cô, còn uy hiếp cô.
Lẽ nào anh tưởng nắm chắc được cô cả đời này sao!
Không thể nào, cô cũng có sự kiêu ngạo của bản thân chứ.
Nghĩ đến đây cô liền ngước khuôn mặt bị bỏng lên, giọng điệu kiên quyết nói:
-Tôi mời anh rời khỏi, đừng đến làm phiền tôi nữa!
Lúc Mộ Diệc Thần nhìn rõ vết thương trên mặt cô, cả người đều đơ ra, trái tim giống như bị một tảng đá lớn hung tợn đập vào, phút chốc máu tươi trào ra lênh láng.
Cơn tức giận cuộn trào lên vừa rồi, phút chốc liền hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự áy náy và tự trách tột cùng.
Anh kích động khác thường, tiến lên trước hai bước nắm lấy tay cô:
-Không, anh không đi, anh muốn ở lại chăm sóc em.
Anh chỉ ở bên ngoài phòng phẫu thuật hỏi bác sĩ về mắt của cô, mà không chạy đến xem tình trạng vết thương của cô ngay lúc đó, thì ra cô bị thương nghiêm trọng đến vậy!
Tại sao bây giờ anh mới phát hiện ra.
Mộ Diệc Thần vì sự sơ suất của mình mà hối hận khôn nguôi.
Cảm nhận được hơi ấm trên tay anh, nghe thấy giọng nói đột nhiên mềm dịu của anh, cảm xúc của Tô Vũ Đồng có chút phức tạp, nhưng nghĩ đến anh làm tổn thương mình, vẫn cứng nhắc rút tay mình về, tuyệt tình nói:
-Tôi không cần, anh vẫn nên đi chăm sóc Đồng Đồng của anh đi, cô ta mới là người quan trọng với anh nhất.
-Không phải như vậy, anh....
Mộ Diệc Thần vừa định mở miệng giải thích, Tô Vũ Đồng lập tức nói thêm
-Phiền anh ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi!
Tô Vũ Đồng nói xong liền nằm xuống, dáng vẻ tôi không muốn nghe.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng không muốn nhìn thấy Mộ Diệc Thần nữa, lập tức nói:
-Tức giận không tốt cho sự hồi phục vết thương của cô ấy, nếu anh không muốn tốt cho cô ấy, thì ở lại đi.
Mộ Diệc Thần nhìn bóng lưng của Tô Vũ Đồng, sự đau khổ và bất lực lướt qua trong ánh mắt, không muốn kích động cô hơn, chỉ đành quay người rời đi.
Thấy anh đi rồi, Cố Triều Tịch nhìn Tô Vũ Đồng noi:
-Anh ta đi rồi, dậy ăn chút gì đi.
Tô Vũ Đồng nào còn tâm trạng ăn uống nữa, nói:
-Tôi không muốn ăn nữa.
Cố Triều Tịch thấy cô như vậy, khuyên bảo:
-Lâm Yên Nhiên và Châu Lệ Đồng chỉ mong cô chết đi, cô như vậy không phải đang làm theo nguyện vọng của bọn họ sao?
Tô Vũ Đồng nghe cũng thấy có lý, lập tức ngồi dậy:
-Tôi ăn!
Đúng vậy, Tô Vũ Đồng cô tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến người thân thì lo mà kẻ thù thì vui được.
Ăn, không ăn sao có thể nhìn hai kẻ xấu đó chết.
Cố Triều Tịch bình tĩnh lại cười, mở hộp cơm ra:
-Cô không nhìn thấy, tôi đút cho cô nhé!
Tô Vũ Đồng thực sự không nhìn thấy, cho nên cũng không kì kèo thêm, gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Cố Triều Tịch vô cùng vui sướng bắt đầu đút cơm cho cô.
Mộ Diệc Thần sau khi rời khỏi phòng bệnh của Tô Vũ Đồng, liền gọi điện cho Tiểu Dương.
Tiểu Dương kính cẩn hỏi:
-Sếp Mộ, anh có chỉ đạo gì sao?
Mộ Diệc Thần trầm giọng nói:
-Lập tức dùng mọi mối quan hệ, bằng mọi giá, bắt lấy Lâm Yên Nhiên cho tôi!
Bà ta làm chuyện đáng sợ như vậy với Vũ Đồng, anh tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta dễ dàng!
Tiểu Dương nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, không dám chần chừ, đáp:
-Vâng!
Mộ Diệc Thần cúp máy, lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương:
-Giúp tôi tìm loại thuốc có thể làm mờ sẹo do bỏng, loại tốt nhất, giá cả không thành vấn đề!
Vết thương trên mặt Tô Vũ Đồng, nhưng lại đau trong tim anh.
Mộ Diệc Thần không hề muốn trả lời câu hỏi của anh, chỉ ngang ngược nói:
-Cậu mau tranh thủ thời gian, ngày mai tôi cần dùng.
Cung Thiếu Dương là ngôi sao trong ngành y, quan hệ của anh ta trong giới y dược rất rộng, có những loại thuốc có tiền chưa chắc đã mua được, nhưng thêm quan hệ của anh ta thì nhất định có thể, có anh ta ra mặt, anh tin rằng mặt của Tô Vũ Đồng nhất định có thể nhanh chóng hồi phục.
Cung Thiếu Dương không bỏ cuộc, hy vọng có thể tìm được chút manh mối, vậy nên truy hỏi:
-Vậy cậu ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, là nam hay nữ chứ? Da không giống nhau, thuốc cũng không giống nhau!
Mộ Diệc Thần đáp hai chữ:
-Phụ nữ!
Sau đó không đợi Cung Thiếu Dương nói thêm, liền cúp máy.
Cung Thiếu Dương:
Anh còn muốn hỏi tiếp, kết quả là đầu dây điện thoại bên kia chỉ truyền đến tiếng tút tút.
Đáng ghét, từ nhỏ đến lớn đều xấu tính như vậy.
Như kiểu anh nợ anh ta vậy.
Cung Thiếu Dương bực bội thì bực bội, nhưng chuyện Mộ Diệc Thần giao cho, anh vẫn không dám để lỡ.
Mộ Diệc Thần cúp máy, đi về phòng bệnh của Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng thấy anh quay lại, lập tức làm ra vẻ dịu dàng tốt bụng, nhiệt tình hỏi:
-Lucas Vũ Đồng cô ấy đã đỡ chút nào chưa?
Mộ Diệc Thần thẫn thờ đáp:
-Không ổn lắm.
Châu Lệ Đồng thấy anh đi xem Tô Vũ Đồng một cái, trở về lại như người mất hồn, trong lòng vô cùng hả hê, lập tức đổi thành dáng vẻ khóc lóc thảm thương, xúc động nói:
-Đều tại em không tốt, em hẹn cô ấy ra ngoài uống cà phê làm gì!
Nói rồi, nước mắt lập tức rơi lã chã xuống, nhìn vô cùng đáng thương.
Mộ Diệc Thần thấy cô ta buồn bã tự trách, trong lòng có chút không chịu nổi, an ủi:
-Đồng Đồng đây không phải là lỗi của em, đều tại Lâm Yên Nhiên hạ, em yên tâm anh đã sai Tiểu Dương dẫn người đi bắt Lâm Yên Nhiên rồi, đợi bắt được rồi, tất cả đều sẽ lộ rõ sự thật, Vũ Đồng cô ấy nhất định cũng sẽ không hiểu lầm em nữa.
Một người là người anh yêu, một người là người anh khi còn nhỏ đã thề sẽ bảo vệ, anh không hy vọng giữa bọn họ có hiểu lầm gì.