Buổi chiều ngày hôm đó, cuộc họp cổ đông xôn xao hơn bao giờ hết. Mọi người đều mang trên mình gương mặt vừa nghiêm túc vừa lo sợ, Vương thị làm ăn bao lâu nay trên thương trường đây là lần đầu thấy nó xuống dốc như thế. Họ cũng biết lý do tại sao nhưng vẫn không một ai dám lên tiếng. Khi cánh cửa phòng mở ra, cả gian phòng liền trở nên yên ắng, ai cũng đều to mắt ngước nhìn, hắn mặc trên người bộ suit đen, tóc vuốt keo gọn gàng nhìn hắn hoàn toàn không phải là người vừa trải qua một cơn đau khổ vì tình. Đi theo sau đó là Vương Tuyết, cô cầm một sấp tài liệu trên tay rồi phát cho từng người có mặt ở đây.
Hắn đi tới vị trí ngồi ở đầu bàn họp, cất giọng trịnh trọng, trầm thấp
-" Thật xin lỗi các vị, Vương Hạo tôi đã trở lại "
Dứt lời tiếng vỗ tay của một ai đó vang lên rồi kéo theo cả phòng họp. Hắn cho người chiếu bảng thống kê số liệu lên tấm bảng trắng phía sau rồi bắt đầu lý giải những thứ cần thiết
-"... Đây có thể là mức giảm mạnh nhất so với các chỉ số chính trên thế giới và nguyên nhân là do yếu tố kỹ thuật hơn là các thông tin tác động cả trong và ngoài nước. Điều cần làm lúc này là ưu tiên quản lý rủi ro, đưa tỉ trọng danh mục về mức cân bằng hoặc thấp. Duy trì tỉ trọng nắm giữ cổ phiếu trong danh mục ở mức 30-50% và tốt nhất là nắm giữ các vị thế trung, dài hạn "
Giá cổ phiếu giảm chính là thời cơ của những kẻ đã lăm le tới Vương thị, nhưng nếu bọn chúng sai một bước thì tất cả mọi thứ bọn chúng có đều tan biến.
Cùng lúc này có một người giơ tay lên, đứng dậy phát biểu
-" Vậy nếu trong thời gian tới giá cổ phiểu vẫn liên tục giảm sâu thì sẽ như thế nào? "
Đúng! Nó vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào mức chỉ số trên thế giới. Chúng ta cũng hoàn toàn giống bọn họ, chỉ cần sơ sẩy chúng ta sẽ bị thoát vốn một cách nghiêm trọng. Hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi tiếp tục lên tiếng
-" Cứ giữ ở mức giá ở độ cân bằng, khi mức giá cổ phiếu tăng chúng ta cũng tăng nhưng sau một thời gian hãy từ từ giảm xuống lại ở mức cân bằng. Khi mọi thứ lại dần ổn định chúng ta sẽ tăng lên lại một lần nữa... "
Cứ như thế buổi họp kết thúc trong vòng hai giờ đồng hồ, gương mặt ai nấy cũng đã dần thư giãn như vẫn không dám một chút lơ là. Khi bước ra khỏi phòng họp không lâu thì điện thoại hắn rung lên, trên màn hình là tên của Phó Minh hắn liền nhanh chóng bắt máy. Đầy dây bên kia giọng cũng gấp gáp không kém
-" Thưa Ngài! Chúng tôi đã tìm thấy tung tích của cô ấy! "
Gương mặt hắn lộ rõ nét vui mừng lập tức trả lời -" Địa chỉ? "
-" Toulouse, Pháp "
Pháp sao? Hắn biết, cô chưa từng biết qua tiếng Pháp, nếu gã kia bắt cô qua đó thì làm sao cô thể giao tiếp vậy thì làm sao có thể nhìn thấy cô ở đó. Nhưng có như thế hắn vẫn ôm lấy hy vọng lập tức quay qua nhìn Vương Tuyết đứng bên cạnh
-" Chị biết tiếng Pháp chứ? "
-" Chị biết "
-" Được, vậy lập tức tối nay chúng ta sẽ bay qua Pháp "
Tối hôm đó chỉ có Vương Tuyết và hắn, Phó Minh và những người khác sẽ qua đó sau, vì cũng sẽ không chắc tình huống gì sẽ xảy ra, máy bay cũng sẽ cất cánh vào lúc một giờ sáng, khách cũng độ chừng hai mươi người. Sau khi lên máy bay, tất cả ổn định vị trí ngồi, các tiếp viên cũng chỉ dẫn những thứ cần thiết rồi sau đó để lại không gian cho các hành khách. Chuyến bay này bay thẳng tới Pháp nên cũng phải mất mười hai tiếng. Vài tiếng sau đó trôi đi, các tiếp viên đi đến từng chỗ vị khách rồi mời hỏi từng người muốn dùng gì, rồi sau đó tới chỗ của Vương Tuyết và hắn, cẩn trọng nói
-" Quý khách muốn dùng gì ạ? "
Hắn lúc mày không thèm trả lời, Vương Tuyết nhìn hắn chỉ biết cười trừ. Tên nhóc này từ trước tới giờ dù có đi xa đến mấy cũng không đụng đến đồ ăn trên máy bay, đã có lúc hắn từng nói "Vị đồ ăn trên máy bay chẳng khác gì đồ thừa" nhưng ai mà biết được là do hắn kén ăn cơ chứ. Sau đó Vương Tuyết quay sang nói với tiếp viên
-" Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ cần hai ly nước lọc "
-" Vâng, sẽ có ngay " cô tiếp viên vẫn niềm nở, cười nhẹ rồi đi vào trong
Vài phút sau liền có mặt trở lại, trên tay còn cầm hai ly nước lọc
-" Của quý khách "
Vương Tuyết nhận lấy cũng không quên trả lời cảm ơn cô tiếp viên rồi quay sang đưa một ly nước cho hắn, miệng càu nhàu
-" Dù không ăn cũng nên uống, nếu không em sẽ chết trước khi gặp em ấy đấy "
Hắn không nói gì rồi nhận lấy ly nước nhìn chằm chằm vào bề mặt trên của nó, suy nghĩ một cách trầm tư. Rồi một cách nào đó hắn định uống nước nhưng bị một cô gái đi tới làm phiền nhưng không phải làm phiền hắn mà làm phiền Vương Tuyết chỉ là cô ta làm phiền tâm trạng của hắn thôi. Cô ta ôm lấy cánh tay Vương Tuyết ra vẻ thân thiện, cười đùa nhưng vẫn ở mức độ không làm phiền các hành khách khác -" Chị à, lâu ngày không gặp chị. Em nhớ chị chết mất "
Vương Tuyết nghi hoặc vội gỡ cánh tay của cô ta ra nhưng cô ta càng ôm chặt lấy gương mặt cũng cố tình kéo gần che đi tầm nhìn của các tiếp viên, trên mỗi vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt liền trở nên nghiêm túc