Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 217



Hình Liệt Hàn nheo mắt nhìn cô. Làn da vốn trắng như tuyết của cô giờ lại phủ một lớp màu hồng nhạt, ửng hồng tuyệt đẹp, trông cô phong tình khác hẳn.

 

“Em cảm thấy nóng à?”

 

“ỪI Nóng quá… ” Đường Tư Vũ gật đầu, vô tình giơ tay lên quạt mát đôi má mình.

 

Hình Liệt Hàn có cảm giác không ồn. Điều hòa khách sạn mở tương đối mát. Thang máy “tinh” một tiếng, Hình Liệt Hàn vươn tay nắm bàn tay Đường Tư Vũ cùng bước ra.

 

Đường Tư Vũ bước theo anh, hơi thở dần hỗn loạn. Cô thở hỗn hến nói: “Anh thật sự không thấy nóng à? Sao tôi lại thấy người rất nóng… “

 

Hình Liệt Hàn mặc dù cũng cảm thấy hơi nóng nhưng nguyên nhân là do cô. Lúc này, anh cảm thấy gương mặt Đường Tư Vũ đang ngày càng đỏ, thậm chí còn đỏ hơn lúc ở thang máy khi nãy. Giống như cô bị sốt cao đột ngột vậy.

 

Anh nhíu mày kiếm, vươn tay sờ trán cô.

 

Trán cô đang hơi nóng, nhưng không giống nóng do sốt. Giữ tay trên trán một lúc là thân nhiệt lại trở về bình thường.

 

Đường Tư Vũ chớp đôi mắt đã hơi đỏ, nhìn anh: “Sao vậy? Em sốt rồi à?”

 

Hình Liệt Hàn vươn tay chạm vào mặt cô.

 

Anh vừa chạm nhẹ vào, Đường Tư Vũ đã không nhịn được, rên nhẹ một tiếng, cảm giác vừa ấm áp vừa khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

 

Đường Tư Vũ vội che miệng, hoảng sợ nhìn Hình Liệt Hàn. Trời ạ! Sao cô có thể kêu lên như thế?

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, đáy mắt anh hiện lên sự độc ác. Rõ ràng cô không bị ốm mà là… uống nhằm thứ gì đó.

 

Anh không khỏi nghĩ đến ly nước trái cây cô uống cuối cùng mà anh đưa. Lẽ nào trong cốc đó có thêm thứ gì?

 

Lúc này, Hình Liệt Hàn không thể nói cho cô biết sự thật. Đột nhiên anh đặt Đường Tư Vũ lên ghế sô pha cạnh đại sảnh, rồi đứng dậy nói: “Tôi đi gọi điện một chút.”

 

Nói xong, Hình Liệt Hàn lầy điện thoại di động ra, gọi cho Hình Nhất Nặc.

 

“Alo! Anh à! Anh chị sắp đến chưa?”

 

Giọng nói của Hình Nhất Nặc vang lên.

 

“Chỗ anh có chút việc, em nói với bên người nhà họ Ôn là đêm nay đề Tiểu Hi ở lại ngủ với em. Sáng mai anh sẽ đến đón thằng bé.”

 

“Anh, Tiểu Hi vừa ngủ trên giường anh Lương Diệu rồi. Cũng may, vậy cứ để thằng bé ngủ ở đó nhé.”

 

“Thế à? Thằng bé mệt lắm à?

 

“Vâng! Cả buổi chiều thằng bé chơi bóng đá với anh Lương Diệu. Giờ chắc mệt lả rồi. Anh Lương Diệu đã tắm qua cho thằng bé, giờ thì đang ngủ thiếp rồi.”

 

Hình Liệt Hàn bỗng cảm tháy đây đúng là cơ hội ông trời cho anh. Để anh cùng người con gái này trải qua một đêm tuyệt vời nhất. Hình Liệt Hàn kết thúc cuộc gọi, nắm điện thoại bước tới bên Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ thấy cả người như mất hết sức lực, chỉ có thể ngồi dựa vào sô pha.

 

Cảm giác trong người dâng lên một cảm giác kỳ quái, khiến cô không biết nên làm thế nào.

 

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

 

Sao bỗng nhiên cô lại bị thế này?

 

Có phải cô bị mắc bệnh kỳ lạ gì rồi không?

 

Cô quay đầu nhìn Hình Liệt Hàn đang bước tới. Cô bỗng nghĩ sức khỏe của mình đang nguy kịch, nên cầu xin Hình Liệt Hàn: “Anh đưa tôi đến bệnh viện được không? Tôi cảm thấy cả người đều khó chịu.”

 

Hình Liệt Hàn thấp giọng nói: “Em chờ chút.” Nói xong anh liền đi về quầy lễ tân.

 

Đây vốn là khách sạn năm sao. Hình Liệt Hàn đặt một phòng. Vốn định đặt phòng tổng thống nhưng tối nay có quá nhiều khách, tất cả các phòng đều đã có người đặt, chỉ còn lại phòng giường đôi và phòng tiêu chuẩn.

 

Lúc này, Hình Liệt Hàn không kén chọn nữa. Anh trực tiếp đặt phòng có giường lớn.

 

Anh bước tới, Đường Tư Vũ vốn đã yếu ớt bất lực lắm rồi. Cô duỗi tay nắm cánh tay Hình Liệt Hàn. Đột nhiên, cô cảm nhận được cơ trên cánh tay mạnh mẽ, tráng kiện, khỏe khoắn của anh, và sự khó chịu trong người cũng giảm đi một chút, chuyền thành niềm vui hân hoan.

 

“Hình Liệt Hàn, làm ơn đưa tôi đến bệnh viện!” Đường Tư Vũ choàng qua cánh tay anh, yếu ớt cầu xin.

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười nhìn bộ dạng cô đang năn nỉ. Thật đáng yêu! Anh đưa tay ôm cô lên. Đường Tư Vũ theo bản năng vòng tay qua cổ anh. Sau đó, thấy anh ôm cô đi về phía thang máy.

 

Đôi mắt cô mờ mịt, tràn ngập sự khó hiểu: “Hình Liệt Hàn, anh định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi muốn anh đưa tôi đến bệnh viện mà… Anh nghe thấy không?”