Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 20: Nghệ Thuật Huyền Bí Phương Đông





Một giây, hai giây, ba giây ——
Đỉnh đầu thảo nguyên xanh mượt, Phó tổng hồi thần lại, hét lớn một tiếng: “Còn không buông tay!”
Tô Cảnh Nhan bị hắn làm cho hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà buông tay ra, sau đó tiểu cuộn sóng tuyến tinh liền “á” một tiếng, ngã dập mông xuống đất.

Tô Cảnh Nhan: Anh hùng cứu mỹ nhân, cứu cái tịch mịch……
Nhưng sau đó, Mộ tứ thiếu lại nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía thầy Tô lại đã hoàn toàn thay đổi.

Cậu ta nâng khuôn mặt nhỏ vừa đỏ bừng vừa ngượng ngùng, nói: “Cái kia, vừa rồi cảm ơn anh a ~~~”
“Không có việc gì, không cần khách khí.

” Tô Cảnh Nhan lui ra sau một bước, nỗ lực né tránh công kích của đường cuộn sóng.

Đứng một bên vây xem toàn bộ hành trình, Trác Phi Phàm vỗ tay cười ha hả: “Ha ha ha! Mộ tứ thiếu, chuyện này cậu có nên lấy thân báo đáp không?”
Mộ Kha ngượng ngùng mà nhấp nhấp môi, trong đầu lại bắt đầu tự động phát lại cảnh tượng thầy Tô tiếp được cậu ta vừa rồi.

Trời ạ, hồi nãy có phải mình còn vô ý ấn trúng cơ ngực rắn chắc kia……
“Trác lão tam, cậu câm miệng cho tôi!” Phó tổng giờ đã tức đến xanh mặt, một tay kéo tiểu tình nhân đến bên cạnh để chứng tỏ chủ quyền.

Trác Phi Phàm lại là vẻ e sợ thiên hạ không đủ loạn: “Ha ha, Phó tổng, không phải anh sợ nhất Mộ tứ thiếu quấn lấy anh sao? Thế này thì anh cũng được giải thoát rồi mà còn không vui nữa —— a a a, hình như tôi uống nhiều quá hay sao ấy.


Đối mặt Phó tổng trợn mắt giận nhìn, Trác tam thiếu lập tức ảnh đế nhập thân, làm bộ choáng váng đầu mà đưa tay nâng trán.

“Các vị khách mời và bạn bè thân ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành.

” Đúng lúc này, loa trong đại sảnh truyền đến thanh âm của vị mỹ nữ chủ trì.


Tiếng đàn violon du dương êm tai chậm rãi vang lên, các vị khách giữa sân không khỏi đem ánh mắt tập trung ở trên khán đài.

“Mộ lão tứ, nên làm gì thì làm đi.

” Phó Bách Diễn ánh mắt cảnh cáo, ngữ khí lạnh lùng: “Trong vòng ba giây, biến mất khỏi mắt tôi.


“Em lại không nhìn anh.

” Mộ tứ thiếu trở mặt còn nhanh hơn cả Tôn Đại Thánh, mở miệng dứt khoát: “Em chỉ đứng ở chỗ này cũng không được sao?”
“Ha, khụ ha khụ……” Tô Cảnh Nhan nghẹn cười nghẹn đến mức ho khan.

Phó tổng đen mặt: “Vậy cậu đứng yên đấy cho tôi.


Dứt lời, hắn giơ tay nắm lấy cánh tay tiểu tình nhân, mang theo hắn đi về một phía khác trong sảnh yến hội.

“Từ giờ trở đi, cậu phải theo sát tôi một tấc cũng không được rời.

” Phó Bách Diễn đè thấp giọng nói, nghiến chặt răng cấm: “Để tôi xem xem ở ngay trước mặt tôi, có ai còn dám không có mắt đâm vào lòng cậu hay không.


“Phó tổng, đã lâu không gặp!” Khi đang nói chuyện, một nam nhân trẻ tuổi ở cách đó không xa cầm một ly rượu Cocktail đến gần.

Phó Bách Diễn nâng ly ý bảo: “Đã lâu không gặp.


“Vị này là?” Ánh mắt Từ nhị thiếu không tự chủ mà rơi xuống gương mặt tươi cười của mỹ nhân: “Vị này trông quen mặt quá, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
“Đây là Tô giáo sư.

” Phó Bách Diễn đơn giản giới thiệu một câu, tiếp theo mặt vô biểu tình hỏi: “Từ tổng, vị hôn thê của anh gần đây có khỏe không?”
“Vị hôn thê của tôi —— ha ha, cô ấy tất nhiên vẫn khỏe, khỏe thật sự……” Từ nhị thiếu ngượng ngùng cười, vẫn là tà tâm bất tử: “Tô thiếu có hứng thú vào giới giải trí không? Thiên Ngu của chúng tôi chính là công ty lớn số một số hai trong nước đấy, người có tố chất như cậu, tuyệt đối vừa phủng là đỏ!”
Tô Cảnh Nhan dở khóc dở cười: “Ngại quá, công việc của tôi không cho phép làm nghề phụ này.


Từ nhị thiếu theo sát không bỏ: “Không sao cả, cứ từ chức thôi! Cậu vào giới giải trí tuyệt đối so với làm thầy giáo kiếm được hơn nhiều!”
“Từ tổng, nếu Thiên Ngu thiếu người như vậy, không bằng để tôi giúp anh giới thiệu mấy người.

” Phó tổng ngoài cười nhưng trong không cười mà đánh gãy đối phương dốc lòng đẩy mạnh tiêu thụ.

Từ nhị thiếu: “Này này này, này sao có thể không biết xấu hổ chứ ha ha……”
Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội cáo từ: “Phó tổng, em có thể đi ra ngoài hít thở không khí chứ?”
Giờ phút này, Phó Bách Diễn trong lòng đã tức đến muốn hộc máu, nghe vậy nhẫn nhịn mà phất phất tay: “Đừng đi xa quá.


Đáng chết, sớm biết vậy thà để tiểu tình nhân đi theo cái tao lão nhân đó ăn tối chết tiệt kia còn hơn!
Nhận được thánh chỉ, Tô Cảnh Nhan dứt khoát xuyên qua sảnh yến hội, đi về phía hoa viên nhỏ ở sân sau.

Nhưng không nghĩ tới, hắn lại đến không đúng lúc, một đôi dã uyên ương đã trước tiên chiếm cứ chỗ này, dưới bóng cây mờ mờ ảo ảo, truyền đến từng đợt tiếng vang kỳ quái lại ái muội.

Thầy Tô dừng bước chân, nhất thời tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Ngay lúc hắn đang chuẩn bị lặng lẽ quay lại đường cũ thì bỗng nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc.


“À đúng rồi, hôm nay, Phó Bách Diễn mang, mang theo chàng trai kia…… Anh có quen không?”
“Không quen biết, thao…… Dáng dấp nhưng thật ra lại trông rất ngon……”
Tô Cảnh Nhan thầm thấy buồn cười, hay thật, đến lúc này rồi mà còn không quên bát quái.

“Ha…… Lúc trước em còn tưởng rằng, tưởng rằng Phó tổng là tính lãnh đạm đấy, a……”
“Tính lãnh đạm? Anh nói với em, nửa năm trước có một lần, anh và Phó Bách Diễn cùng nhau dùng bữa, trong rượu bỏ chút thuốc trợ hứng, bên đối tác định nhân cơ hội nhét người cho hắn, kết quả Phó tổng nổi trận lôi đình, sau đó đuổi tất cả mọi người ra ngoài.


“Thiệt hay giả……”
Nửa năm trước?
Tô Cảnh Nhan ở trong đầu tìm kiếm, thực mau liền nhớ tới ngày đó.

Hôm đó, Phó tiên sinh hơn nửa đêm mới về, người đầy mùi rượu, hắn vừa lúc xuống lầu uống nước, tuy rằng trong lòng ghét bỏ, nhưng vẫn là thuận tay rót thêm một ly nước đưa qua.

Ai ngờ hắn vừa đến gần lại phát hiện, Phó tiên sinh hô hấp thô nặng, thần sắc trong đôi mắt đen vừa thâm vừa trầm, dùng một loại ánh mắt kỳ quái gắt gao nhìn hắn chằm chằm, thoạt nhìn như có cảm giác của dã thú.

Đêm đó cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn Phó tiên sinh mất khống chế, đè hắn làm hơn nửa đêm, động tác vừa thô bạo lại mang theo sự khắc chế khó tả, cuối cùng đến khi ý thức của hắn trở nên mơ hồ, hắn như thấp thoáng nghe thấy nam nhân đang lẩm bẩm gọi tên ai đó.

Thì ra lần đó là bị người ta bỏ thuốc à….

“…… Sau đó, anh lại nghe được lời đồn, nói là trong lòng Phó tổng có người, trai gái tầm thường căn bản không lọt vào mắt hắn.


Tiếng nói chuyện lại vang lên, Tô Cảnh Nhan đột nhiên thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Ai vậy? Là lão bà của hắn à?”
“Vị kia á? Không đúng không đúng, là bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang, em biết là nghĩa gì không……”
“Giáo sư ca ca!” Ngay lúc Tô Cảnh Nhan nhíu mày càng sâu, một giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên.

Thầy Tô vội vàng tiến lên vài bước, lựa lúc đôi dã uyên ương nọ chưa kịp phản ứng lại, vươn tay kéo Mộ tứ thiếu ra chỗ khác.

“Giáo sư ca ca ~” Mộ Kha không rõ nguyên do mà nhìn hắn cười ngây ngô: “Vừa nãy anh đang làm gì vậy?”
Tô Cảnh Nhan buông tay ra: “Không làm gì.


Chính là đôi dã uyên ương kia, không biết có bị giọng nói của tiểu cuộn sóng tuyến tinh dọa héo hay không.

Mộ Kha cũng không đa tâm, ngược lại hỏi: “Ca ca, nghe nói anh là giáo sư đại học, vậy ca ca anh dạy cái gì nha ~”
Mộ tứ thiếu xưng hô với hắn đã là từ “nam nhân kia” biến thành “ca ca, ca ca” ngọt ngào.

Tô Cảnh Nhan nghiêm trang trả lời: “Đừng mê luyến ca, anh dâu sẽ đánh cậu đấy.


Mộ Kha: “Ha ha ha, giáo sư ca ca, anh thật là hài hước ~~~”
Cười cười, biểu tình của Mộ tứ thiếu bỗng nhiên khựng lại.

Từ từ, chờ chút! Chẳng lẽ…… Bách Diễn ca ca lại là ở phía dưới sao?!
Mà ánh mắt Tô Cảnh Nhan dừng tại bóng dáng anh tuấn đĩnh bạt ở cách đó không xa, chợt nghĩ đến cái gì, hỏi dò: “Mộ tứ thiếu, lần trước cậu nói tôi lớn lên có chút giống ai vậy?”
“A? Em có nói sao?” Mộ Kha từ trong khiếp sợ mà hồi thần lại, gãi gãi đầu, bỗng nhiên lại cười hắc hắc: “Ý em là, ca ca anh lớn lên giống người bạn trai tiếp theo của em đó!”
Tô Cảnh Nhan: ……
“Các vị khách và bạn bè tôn kính, tiếp theo đây, là phân đoạn cuối cùng của buổi tiệc hôm nay— bán đấu giá từ thiện!”
Trên đài lại vang lên tiếng nói ngọt ngào của mỹ nữ chủ trì.


Tô Cảnh Nhan bị dời đi sự chú ý: “Hôm nay còn tổ chức bán đấu giá à?”
Mộ Kha gật đầu: “Có a! Mấy kiểu bán đấu giá này chỉ là làm theo hình thức một chút thôi, chả có gì hay cả.


“Có điều, nếu giáo sư ca ca nhìn trúng cái gì, em sẽ cố giành được rồi tặng cho anh nha!” Nhắc tới chuyện tiêu tiền, Mộ lão tứ phá của tức khắc sáng mắt lên: “Chúng ta đi xem đi!”
Tô Cảnh Nhan: “Thôi đừng……”
Ban tổ chức nhanh chóng sắp xếp ghế dựa ở giữa đại sảnh, mọi người theo thứ tự chọn lựa chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Tô Cảnh Nhan dưới cái nhìn tha thiết tử vong của Phó tổng mà ngoan ngoãn lướt qua những người khác rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Phó tổng, hôm nay muốn mua cái gì à?”
“Tôi cung cấp một kiện hàng để đấu giá.

” Phó tổng vân đạm phong khinh mà trả lời.

“A! Quả nhiên vẫn là Phó tổng có phong độ!” Vị công tử ca ở bên cạnh lập tức hóa thân thành vua cổ động: “Không giống chúng tôi, chỉ là tới xem náo nhiệt ha ha!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Những người khác sôi nổi phụ họa.

Phó tổng phong độ mang biểu tình lãnh đạm, rất chi là “Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh”.

“Oa, vuốt mông ngựa cũng vuốt quá sớm đi……” Ngồi phía sau, Mộ Kha nhỏ giọng lầu bầu, đối với chuyện thay đổi thân phận chỉ trong một đêm thích ứng vô cùng tốt đẹp.

Buổi bán đấu giá tổng cộng chỉ đưa ra năm món đồ sưu tầm, kim ngạch của buổi bán đấu giá toàn bộ sẽ trao tặng cho quỹ từ thiện do các xí nghiệp lớn của thành phố A liên hợp thành lập.

Cho nên, hàng đấu giá là cái gì căn bản không quan trọng, đây chỉ là một cơ hội để những người khác bày tỏ thái độ lấy lòng với mấy gia tộc lớn mà thôi.

Quả nhiên, bốn món hàng đấu giá đầu tiên đều được định giá cực cao, và rốt cuộc cũng đến món hàng cuối cùng.

Trên khán đài, nhân viên công tác từ từ mở ra một bộ quyển trục họa.

“Giáo sư ca ca ~” Pháp Ngoại Cuồng Đồ – Mộ tứ thiếu chọc chọc sống lưng mảnh khảnh ngồi trước mặt, ngược gió gây án: “Đây là vật đấu giá cuối cùng đó, anh mau nhìn xem có thích hay không ~”
Nghe vậy, thầy Tô lười nhác mà nâng mí mắt, chỉ nhìn thoáng qua liền nhịn không được buột miệng thốt lên: “Bức họa này chính là Đông cái gì ——”
Nhân viên công tác: “Vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, là một bức họa do chính chủ tịch Phó Bách Diễn tiên sinh của tập đoàn Thịnh Tinh cung cấp!”
Phó Bách Diễn nghiêng mặt qua, nhìn về phía tiểu tình nhân nhà mình: “Cậu nói cái gì?”
Tô Cảnh Nhan: “Em vừa mới nói ——bức họa này là Đông cái gì…… à, nghệ thuật huyền bí phương Đông!”
Phó Bách Diễn: ……
“Cậu chờ cho tôi.

Đêm nay sau khi trở về, tôi sẽ cùng cậu từ từ tham thảo, rốt cuộc cái gì là Đông, phương, bí, thuật.


**********
Lời tác giả:
Thầy Tô: Đừng có cắt câu lấy nghĩa chứ!.


— QUẢNG CÁO —