Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 28: Đây Là Đang Vũ Nhục Ai!





Vài giây sau, Tô Cảnh Nhan ném ra cánh tay bị quấn đầy băng vải nọ, không thể tưởng được mà chất vấn: “Phó Bách Diễn, anh gạt em?”
Phó tổng bị dỡ đài ở trước mặt mọi người, lập tức thẹn quá thành giận: “Trì Soái! Lúc nãy cậu cũng không có nói như vậy!”
Bác sĩ Trì: “Ha hả…… Rõ ràng tôi đã nói là không cần thiết quấn băng vải, là chính cậu một hai muốn quấn thành như vậy.”
“Cậu không biết tay tôi quý giá cỡ nào sao? Nếu khôi phục không tốt, cậu liền xong đời đấy, tôi nói cho cậu biết!” Phó tổng nỗ lực mà chứng minh chính mình không có chuyện bé xé ra to.
Bác sĩ Trì lạnh lẽo cười: “Ngại quá, tại hạ tài nghệ không tinh, Phó tổng nếu như không yên tâm thì có thể chuyển viện.”
Phó tổng rống giận: “Trì Soái!”
Tô Cảnh Nhan: “Ồn ào cái gì? Nếu không có chuyện gì thì anh yên tĩnh chút cho em!”
Phó tổng vừa rồi còn hùng hổ, bị tiểu tình nhân hung lại lập tức túng liền, ý đồ muốn vãn hồi một lần cuối cùng: “Tay của tôi thật sự rất nghiêm trọng, không tin tôi cởi băng vải cho cậu xem ——”
Tô Cảnh Nhan hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “Có tin em giúp anh đánh gãy nó tại chỗ không?”
Vừa lúc đang ở bệnh viện, bác sĩ Trì một giây là có thể ra tay cứu chữa.
Phó Bách Diễn tự biết đuối lý, không tình nguyện mà ngậm miệng lại.
Tiểu tình nhân vừa rồi còn vì hắn mà khẩn trương đến muốn khóc, vẻ mặt đó thật sự rất đáng yêu, sao bây giờ lại trở nên hung dữ như vậy……
“Chậc chậc chậc~” Bác sĩ Trì lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, “thê quản nghiêm” nhưng thật ra đã khắc vào trong xương cốt rồi.
Thấy người đã an tĩnh lại, Tô Cảnh Nhan nhìn về phía bí thư Kim: “Bí thư Kim, phiền anh ra đây với tôi một chút.”
Phó tổng: “? Cậu muốn nói gì với bí thư Kim?”
Tô Cảnh Nhan: “Không liên quan tới anh!”
Bên ngoài phòng bệnh.
Tô Cảnh Nhan dựa lên vách tường trắng, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Bí thư Kim, có thể giải thích một chút tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào không?”
Bí thư Kim ánh mắt thành khẩn mà xin lỗi hắn: “Thực xin lỗi Tô thiếu, trách tôi vừa rồi đã không nói rõ ràng với ngài ở trong điện thoại.”

“Anh nói thật cho tôi biết, có phải Phó Bách Diễn bảo anh làm như vậy?” Tô Cảnh Nhan nỗ lực duy trì tâm bình khí hòa: “Chỉ vì muốn làm tôi sợ nên hắn cố ý chạy tới nằm viện?”
“Không phải như thế.” Bí thư Kim châm chước một chút: “Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, Phó tổng muốn chạy về nhà cùng ngài dùng chung bữa tối, nhưng lại ghét bỏ chú Lý lái xe quá chậm nên tự mình lái xe đi rồi.

Kết quả, trên đường không cẩn thận đụng vào đuôi xe ở phía trước.”
Tô Cảnh Nhan không khỏi nhíu mày.
Phó tổng từ trước đến nay không phải là người duy trì an toàn là nhất sao? Vậy mà lại vì sốt ruột muốn về nhà mà đụng phải đuôi xe, chỉ là vì muốn chạy về cùng hắn ăn tối thôi?
Bí thư Kim: “Lúc ấy, Phó tổng cảm thấy đầu rất đau, tôi liền lập tức gọi xe cứu thương đưa Phó tổng đến bệnh viện.

May mắn là sau khi kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì lớn, chỉ có cánh tay bị đụng vào tay lái.”
Tô Cảnh Nhan bắt được từ ngữ mấu chốt: “Đau đầu? Anh ấy sẽ không lại bị chấn động não đấy chứ?”
Bí thư Kim cẩn thận trả lời: “Rất nhỏ.”
“Vậy…… anh ấy có nhớ lại ký ức đã mất đi không?” Tô Cảnh Nhan ngữ khí ngầm mang theo chút chờ mong.
Hai âm làm thành một dương, lần trước bị chấn động não mất trí nhớ, lần này cũng bị chấn động não, có phải là sẽ nhớ lại hay không?
Bí thư Kim nhìn biểu tình chờ mong của Tô thiếu, không thể không tàn nhẫn mà đập tan hy vọng của đối phương: “Thật đáng tiếc, cũng không có.”
Tô Cảnh Nhan: “…… Được rồi, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.”
Bí thư Kim chần chờ hai giây: “Có chuyện này, tôi không biết có nên lắm miệng hay không.”
Tô Cảnh Nhan ngẩn người: “Bí thư Kim, anh vậy mà cũng có lúc do dự à?”
Thân là nam nhân không có gì không làm được ở sau lưng bá tổng, bí thư Kim cũng có lúc chần chờ?
Bí thư Kim khiêm tốn cười: “Dù gì tôi cũng chỉ là người.”
Tô Cảnh Nhan:……
“Vậy anh cứ nói đi, bởi vì bí thư Kim, anh đã khiến tôi cảm thấy hứng thú rồi đấy.”
Bí thư Kim: “Lúc Phó tổng vừa được đưa tới bệnh viện, bởi vì không rõ tình huống thật sự, anh ấy nghĩ lầm chính mình có khả năng không thể cứu chữa.”
Tô Cảnh Nhan: “? Đụng phải đuôi xe thôi mà, không đến mức đó đi?”
Sao cứ cảm giác chứng vọng tưởng bị hại của Phó Bách Diễn càng ngày càng nghiêm trọng thế……
“Sau khi Phó tổng nhìn thấy tôi, câu đầu tiên mà anh ấy nói chính là ——” Bí thư Kim tinh chuẩn mà thuật lại nguyên văn lời nói từ miệng của sếp nhà mình: “Nhân lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, gọi điện thoại cho luật sư, tôi muốn lập di chúc.

Tôi phải bảo đảm lúc không có tôi, Tô Cảnh Nhan vẫn có thể áo cơm vô ưu nửa đời sau.”
Nghe vậy, Tô Cảnh Nhan há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, rồi lại trầm mặc.
Nói không xúc động là giả, vào thời điểm đó, Phó tổng vẫn nghĩ đến hắn, lại còn lo lắng giúp hắn an bài quy hoạch nửa đời sau.
Không nghĩ tới, làm chim hoàng yến của Phó tổng còn có chuyện tốt như thế.
Hắn lựa chọn nhảy qua cái đề tài lừa tình này: “Lần này kiểm tra, xác định không có vấn đề nào khác?”
Bí thư Kim: “Tạm thời không có phát hiện.

Bất quá, bác sĩ Trì kiến nghị nằm viện để tiến hành kiểm tra sâu hơn.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Cảnh Nhan lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bí thư Kim anh tan tầm trước đi, nơi này có tôi là được rồi.”
“Vậy vất vả Tô thiếu.” Bí thư Kim cong lưng chào, chuẩn bị bước vào phòng bệnh báo cho sếp một tiếng.
“Chờ chút đã, bí thư Kim!” Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên lên tiếng gọi lại hắn.
Bí thư Kim quay người lại: “Tô thiếu cứ nói.”
“Hai ngày trước tôi có ngả bài với Phó tổng, nói rằng hai chúng tôi đã kết hôn, nhưng đáng tiếc là, Phó tổng không quá tin tưởng.” Thầy Tô ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ: “Cho nên, tôi muốn bí mật nhờ anh làm giúp một việc.”
Bí thư Kim: “Ngài trước nói xem là chuyện gì.”
Tô Cảnh Nhan tiến lên hai bước, ở bên tai hắn nói thầm vài câu.

Bí thư Kim: “Này……”
“Chuyện này anh trước không cần báo cho Phó tổng, chờ làm xong rồi hẵng báo cáo.” Tô Cảnh Nhan ngữ khí vững vàng mà trấn an: “Bất luận là có hậu quả gì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, anh cứ việc yên tâm lớn mật mà đi làm.”
Bí thư Kim: “…… Vâng, Tô thiếu.”
Trong phòng bệnh, Phó Bách Diễn đang ngồi dựa ở đầu giường, một tay cầm di động đánh chữ như bay.
Tô Cảnh Nhan lặng lẽ đi vào, cố ý lên tiếng hỏi: “Tay không đau?”
Phó Bách Diễn vừa nhấc mắt, nhìn thấy hắn rồi nhanh chóng ném di động xuống, trầm giọng trả lời: “Đau.”
Tô Cảnh Nhan: “…… Nói chung tay anh là không thể gặp em đúng không? Vậy để em đi.”
“Cậu dám!” Phó tổng hét lớn một tiếng: “Cậu quay lại cho tôi!”
Tô Cảnh Nhan: “Rống cái gì mà rống? Nhìn anh to giọng xem, bây giờ đứng dậy giết một con trâu cũng không có vấn đề gì ấy!”
“Không phải là tôi sợ cậu đi hay sao……” Phó Bách Diễn thanh âm yếu đi, vội nói sang chuyện khác: “Cậu ăn tối chưa?”
Tô Cảnh Nhan: “Chưa ăn, đang đợi anh.”
“Cậu chờ ăn tối với tôi?” Phó tổng lại lập tức cao hứng lên.
Không uổng phí hắn lòng nóng như lửa đốt đến mức ra tai nạn xe cộ.
“Bây giờ ăn không vô.” Tô Cảnh Nhan trừng hắn một cái, cầm lấy áo khoác đặt ở trên bàn: “Muốn ăn cái gì? Em đi mua cho anh.”
“Thịt hâm lại, tôm hấp dầu, gà đại bàn, sườn heo chua ngọt, ớt cay xào thịt……” Phó Bách Diễn đếm từng món một: “Có thể thêm một tô canh nóng nữa thì càng tốt.”
Tô Cảnh Nhan: “? Anh tưởng mình đang ở trong tiệm cơm gọi món đấy à?”
“Vậy cậu xem mà chọn đi.” Phó tổng thỏa hiệp, lại không yên tâm mà truy vấn một câu: “Cậu sẽ quay lại, đúng không?”
Thầy Tô tức giận trả lời: “Không về, anh đói chết đi!”
Hai mươi phút sau, Tô Cảnh Nhan vẫn là xách theo túi thực phẩm nóng hổi đi về phòng bệnh.
Phó Bách Diễn mắt trông mong mà nhìn hắn: “Cậu mua cái gì đấy?”
Tô Cảnh Nhan mở túi ra: “Thịt hâm lại, tôm hấp dầu, gà đại bàn, sườn heo chua ngọt, ớt cay xào thịt ——”
Phó tổng đại hỉ: “Nhiều món như vậy mà cậu đều nhớ kỹ?”
“—— tất cả đều không có.” Thầy Tô khẽ mỉm cười, lấy ra hộp cơm: “Người bệnh thì chỉ nên ăn cháo, cảm ơn.”
Phó Bách Diễn:……
“Cậu đây là ngược đãi người bệnh, tôi đối với hành vi này của cậu tỏ vẻ mãnh liệt khiển trách!”
“Thích ăn thì ăn.” Tô Cảnh Nhan đưa qua tô cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, vươn ra ngón tay: “Cho anh ba giây thời gian để suy xét, một, hai ——”
“Tôi ăn!” Phó tổng vẻ mặt nhẫn nhục phụ trọng, nhân cơ hội đưa ra điều kiện: “Nhưng cậu phải đút cho tôi.”
Hắn nâng nâng tay phải: “Tôi là người bệnh.”
“Được.” Tô Cảnh Nhan dứt khoát đáp ứng, ngồi xuống mép giường, múc một muỗng cháo nóng hầm hập: “Há mồm, a ——”
Phó · tàn tật · lớn tuổi · em bé to xác hé miệng tiếp một ngụm, kết quả lập tức bị nóng đến kêu “ngao ngao”.
Cánh tay phải quấn đầy băng vải bay nhanh mà quạt gió, Phó tổng lớn lưỡi, cả giận nói: “Tô Cảnh Nhan! Em muốn mưu sát thân phu sao!”
Thầy Tô bình tĩnh mà nhìn tay phải vô cùng linh hoạt của hắn: “Không phải anh bảo giấy hôn thú của hai ta là P à? Vậy anh tính cái gì phu?”
Phó Bách Diễn lập tức dừng lại động tác quạt gió, ấp a ấp úng nói: “Cậu, tôi không phải —— nếu cậu ——”
“Câm miệng, ăn của anh đi.” Tô Cảnh Nhan không chút nào ôn nhu mà dỗi cái muỗng ở bên môi hắn.
Phó tổng phản xạ có điều kiện mà ngoan ngoãn há mồm tiếp được, đôi mắt u trầm không chớp mà nhìn chằm chằm tiểu tình nhân, thần sắc trên mặt không rõ.
Tiểu tình nhân yêu hắn như vậy, lo lắng cho hắn đến vậy, lại tự mình đút cháo cho hắn ăn.

Tuy rằng động tác không quá ôn nhu, nhưng mà tình yêu sâu đậm, trách nhiệm cao cả, thật ra cũng không phải không thể lý giải.
Cho nên, hắn có phải hay không nên……
Tô Cảnh Nhan đút cháo cho hắn xong, đặt tô không qua một bên, bất chợt hỏi: “Phó Bách Diễn, em hỏi anh, nếu buổi tối hôm đó, bước vào khách sạn là một người khác, anh cũng sẽ bao dưỡng người đó sao?”
“Đương nhiên không ——” Phó Bách Diễn dừng lời nói, nhăn mày lại: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Tô Cảnh Nhan ngữ khí bình đạm: “Bởi vì em muốn xác nhận, có phải bất cứ ai cũng có thể làm chim hoàng yến của anh hay không?”
“Đương nhiên không phải! Nam nhân, cậu đây là đang vũ nhục ai!” Lần này, Phó tổng trả lời đến phá lệ dứt khoát, thậm chí có chút phẫn nộ.
Tô Cảnh Nhan trong lòng vừa động: “Có ý gì?”
Phó Bách Diễn cả giận: “Lớn lên không đẹp bằng cậu, da không trắng bằng cậu, eo không mềm bằng cậu, chân không dài bằng cậu, mông không vểnh bằng câu, khẳng định là không được!”
Không có tiểu tình nhân nào biết kêu, biết suyễn, còn biết hung hắn, rống hắn, đá hắn, vì hắn nấu cơm, đút cháo cho hắn ăn, tuyệt đối đều không được!
Tô Cảnh Nhan:……
“Em sai rồi, em không nên có chút dư thừa chờ mong gì về anh mới đúng.”
“Cái gì dư thừa chờ mong?” Phó Bách Diễn mẫn cảm mà hỏi ngược lại: “Cậu chờ mong điều gì về tôi? Tại sao lại là dư thừa?”
Chẳng lẽ, tiểu tình nhân thật sự muốn bức hôn hắn hay sao?
Nội tâm Phó tổng bốc cháy lên ba phần chờ mong, ba phần bất an, bốn phần ‘nam nhân cậu dám lớn mật như thế!’.
Tô Cảnh Nhan cười lạnh một tiếng: “Bởi vì anh chính là đồ dư thừa.”
Dứt lời, hắn đột nhiên đứng dậy đi tới cửa.
“Cậu muốn đi đâu?” Phó Bách Diễn vội vàng hỏi.
“Đi ra ngoài bình tĩnh một chút.” Thầy Tô cũng không quay đầu lại: “Dám đi theo thử xem.”
Vì thế, Phó Bách Diễn chỉ có thể một mình ngồi ở trên giường bệnh ngoan ngoãn chờ đợi.
Chờ một lúc lâu sau vẫn chưa chờ được tiểu tình nhân trở về, Phó tổng rốt cuộc vẫn là không nhịn được, chuẩn bị tự mình đi tìm.
Trên tầng lầu VIP, mỗi một gian phòng bệnh đều là độc lập, cả hành lang đều rất yên tĩnh.

Phó Bách Diễn dọc theo hành lang vẫn luôn đi về phía trước, lúc sắp đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên nghe thấy hai giọng nói đang tám nhảm.
“Lúc nãy cô có nhìn thấy không? Hai chàng soái ca đứng chung một chỗ, hình ảnh cũng quá đẹp mắt đi!”
“À, người cô nói chính là soái ca mang kim khung mắt kính phải không? Hắn hình như là…… người nhà bệnh nhân, kết quả đảo mắt liền cùng một soái ca khác thân thân mật mật, giới nhà giàu thật là loạn……”
“Ài~ lớn lên mà đẹp được như soái ca, làm chuyện gì cũng có thể tha thứ hì hì hì……”
“Bất quá, cô nói hai chàng soái ca kia, ai càng soái hơn ai? Tôi cảm thấy là……”
Phó tổng yên lặng nghe xong trong chốc lát, đại khái vuốt phẳng cốt truyện, phỏng chừng là vị người nhà bệnh nhân nào đó không chịu nổi tịch mình, trộm ở sau lưng người bệnh mà thông đồng với người nhà của một bệnh nhân khác.
Xem ra, thời gian của vị lão huynh bất hạnh bị đội nón xanh kia không còn nhiều lắm, không sống được bao lâu.
Phó Bách Diễn hơi hơi lắc đầu, người như hắn vĩnh viễn sẽ không có loại băn khoăn này, dù sao thì tiểu tình nhân của hắn chính là yêu thảm hắn.
Nhưng mà, vị lão huynh kia đã đủ đáng thương, lại còn bị tiểu hộ sĩ nói xấu sau lưng, không khỏi có chút quá thảm.
Nghĩ đến đây, Phó tổng cố ý đằng hắng giọng.
Quả nhiên, ở chỗ ngoặt, hai vị tiểu hộ sĩ nhất thời giống như chim sợ cành cong, lập tức im lặng.
Phó tổng bước qua: “Quấy rầy, các cô biết Tô Cảnh Nhan đi đâu không?”
Không ngờ, khoảnh khắc hai vị tiểu hộ sĩ nhìn đến hắn, sắc mặt càng trở nên hoảng sợ.
Phó Bách Diễn: “Chính là một người nam nhân trẻ tuổi mang kim khung mắt kính, lớn lên vô cùng đẹp, trai ——”
Âm cuối đột nhiên im bặt, Phó tổng giống như bỗng nhiên ý thức được cái gì, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống: “Các cô nhìn thấy cậu ấy ở chỗ nào?”.


— QUẢNG CÁO —