Bốn tháng sau, Hạ Tiêu Lạc cũng đã không còn trong tình trạng ốm nghén nữa
Bây giờ đã là tháng thứ tư, bụng của cô đã to lên rõ rệt. Vì không còn bị nghén nên cô cũng cảm thấy rất khoẻ không như những tháng đầu.
Kiều Trạch Dương thì gần đây đều rất bận việc công ty có một vài hôm lại về muộn có khi thì cũng phải qua giờ cơm mới về. Anh về đều sẽ tắm rửa sạch sẽ mới đến gần cô. Những tháng thứ ba bụng cô đã dần nhô lên ngày nào dù về muộn hay sớm anh đều thủ thì trò chuyện với bé con trong bụng cô cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ ngoài việc anh dặn nó phải ngoan không phá cô ra thì cũng không có gì.
Hôm nay cũng như mọi hôm anh về tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường với cô.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên bụng cô cảm nhận
"Bé con lại lớn hơn rồi nè"
Rồi anh ngẩng lên hỏi cô "Hôm nay nhóc con có phá em không?"
Hạ Tiêu Lạc lắc đầu nói
"Không có! Con nó ngoan lắm"
"Má Trương đã pha sữa cho em uống chưa?"
Cô mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời. Anh hài lòng lại cúi xuống ghé tai đến bụng cô
"Bé cưng ngoan đừng phá mẹ nhé. Để mẹ con làm việc không mẹ lại mệt ba xót đấy. Phải ngoan ba mới thương nghe chưa"
Cô bật cười vì anh lại đi đe một đứa nhỏ còn ở trong bụng như vậy. Nhưng điều đó cho thấy là anh rất thương cô.
Nửa đêm, Kiều Trạch Dương đang ôm Hạ Tiêu Lạc thì chuông điện thoại anh vang lên. Anh giật mình đưa tay lấy điện thoại tắt chuông đi để tránh đánh thức cô.
Nhìn màn hình là A Minh gọi đến anh nhẹ nhàng xuống giường mở cửa đi ra ban công mới nghe máy
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của A Minh
"Lão đại"
"Ừ"
A Minh: "Tìm được bà ta rồi. Bà ta sau khi xin nghỉ việc ở Hứa gia đã về một ngôi làng nhỏ ở phía tây Giang Châu để sinh sống. Bà ta còn đổi cả họ và tên của mình đi"
"Hôm nay cậu cùng A Hổ đến bắt bà ta đi nhưng chỉ đem theo ít người thôi kẻo bà ta thấy các cậu lạ lại sinh nghỉ. Một người đã thay đổi cả họ tên mình để trốn thì họ có tình phòng trừ rất cao"
"Vâng"
Kiều Trạch Dương cúp máy cất điện thoại vào túi, tâm trạng lại trở nên buồn phiền. Anh đưa mắt nhìn những ánh đèn ngoài kia thầm nghĩ
"Lưu Mẫn Hoa bà cũng thật giỏi trong việc chốn sự truy đuổi của tôi lắm"
Cả người anh toả khí lạnh bức người đây đúng là dáng vẻ trước đây của anh mà. Một con người lạnh lùng tàn khốc ai ai cũng sợ.
...
Hạ Tiêu Lạc sờ bên cạnh lại không thấy anh liền mở mắt ngồi dậy nhìn xung quanh. Thì thấy anh đang đứng ngoài ban công hút thuốc Hạ Tiêu Lạc có chút không vui không biết là anh lại bắt đầu hút thuốc từ khi nào
Cô xuống giường đến chỗ sofa lấy cái chăn nhỏ, mở cửa bước ra cô đi một cách nhẹ nhàng nên anh không biết. Hạ Tiêu Lạc tiến đến khoác cái chăn lên người cho anh
Kiều Trạch Dương có chút giật mình liền dập ngay điếu thuốc trên tay đi. Giọng nhẹ nhàng hỏi
"Sao lại ra đây?"
"Không thấy anh bên cạnh nên mới tỉnh"
Nhìn tâm tình của anh có chút khác cô chắc chắn anh là đang có chuyện gì không muốn chia sẻ với. Nghĩ rồi cô liền hỏi anh
"Trạch Dương"
"Hử"
"Có phải...anh có chuyện gì không nói với em đúng không?"
Anh không muốn nói vì bây giờ cô đang mang thai không muốn cô vì anh mà suy nghĩ hay phiền lòng. Chuyện điều tra cái chết của mẹ trước nay vốn đều không liên quan đến cô. Anh dịu dàng vuốt tóc cô nói
"Anh làm gì có chuyện gì đâu"
"Anh nói xạo"
"Anh nói thật anh không có chuyện gì, em không nghĩ nữa mau vào ngủ thôi"
Anh kéo cô vào trong không quên đóng cửa lại, dìu cô nằm xuống giường rồi mình cũng nằm xuống bên cạnh. Hạ Tiêu Lạc cố ý nằm xích ra ngoài tránh cái ôm của anh, Kiều Trạch Dương lại kéo cô xích lại nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại với anh
"Lạc Lạc xích vô đây không lại rớt xuống đất bây giờ"
Anh lại giấu cô không chia sẻ với cô chỉ nghĩ đến anh không tin tưởng cô là lòng cô lại có chút buồn vì thế mà nước mắt cô lại rơi
Nghe thấy tiếng thút thít của cô anh giật mình tiến lại gần xoay người cô lại hỏi han
"Sao thế sao lại khóc"
Cô không nói gì vẫn cứ khóc phải chăng bà bầu là người có tính nhạy cảm nên chỉ cần việc nhỏ cũng có thể khiến họ khóc. Anh cũng nghe bác sĩ nói qua tâm lí của phụ nữ khi mang bầu anh lo lắng dỗ dành cô
"Lạc Lạc em có chuyện gì nói anh nghe"
Dỗ mãi cô mới nín cô đưa đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn anh
"Em giận vì anh hút thuốc"
Thì ra là chuyện này anh còn tưởng chuyện gì giọng trìu mến nói
"Được rồi anh xin lỗi. Anh không hút thuốc nữa, sau này cũng thế"
Cô vẫn không tin nhìn anh, anh đưa hai ngón tay lên thề
"Anh thề, anh sẽ không hút thuốc nữa"
Hạ Tiêu Lạc cũng nguôi nguôi giận không làm khó anh nữa.
"Nếu anh có chuyện gì phải nói với em, em sẽ chia sẻ với anh. Chứ anh không được hút thuộc hay uống rượu sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe"
Anh kéo cô lại ôm "Được được anh sẽ nghe vợ. Mau ngủ thôi khuya rồi"