Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 13: Bắt gặp



Lâm Ngọc Diệp đến trung tâm thì đã thấy Mộ Ý Thư đứng đó đợi cô đến

Ngọc Diệp chỉ mặc đơn giản chiếc quần bò với áo sơ mi nhìn vừa thư sinh vừa trẻ trung

Mộ Ý Thư cũng thấy cô nên đã vẫy tay với cô gọi “ Diệp Diệp tớ ở đây ”

Cả hai cùng nắm tay đi vào trung tâm mua không ít đồ, nào là màu giấy bút, còn có cả sách vỡ dù sách vỡ ở nhà vẫn còn sài được

Cả hai mua đủ thứ trên đời cần thiết cho buổi học ngày mai, dù sao lâu lắm mới quay lại nên cần chuẩn bị kĩ lưỡng một chút

Đến lúc tính tiền thì lại gặp người không nên gặp Lâm Như và Vương Hân. Mắt Lâm Như rất nhanh chưa gì đã nhận ra Ngọc Diệp và Ý Thư

“ Này em gái à không phải gọi là Tần thiếu phu nhân chứ nhỉ? ” Lâm Như cản cả hai lại nhếch mép trêu chọc cô và Ý Thư

“ Chắc là không đâu Như Như hôm trước tớ còn lấy chồng cô ta đi với phụ nữ khác chắc cô ta chỉ là bù nhìn thôi ” Vương Hân có Lâm Như thì chẳng sợ gì cả liền lên tiếng đổ dầu vào lửa rồi mỉm cười khêu khích

“ Một người học ngu lại đi ăn cắp học bổng của người ta một người đi dựa hơi người khác? Thì có gì hay ho? ” Mộ Ý Thư lên tiếng chặn họng cả hai mà cả hai cái cô nói điều là sự thật không dối trá thêm mắm muối miếng nào cả nhé

“ Mày nói ai hả con kia? ” Lâm Như tức giận mặt đỏ bừng bừng dơ tay định tát Mộ Ý Thư thì bị một cách tay khác chụp lấy

“ Cả hai người đừng quá đáng ” Là Ngọc Diệp cô chụp lấy cánh tay Lâm Như rồi dứt khoác đẩy ra lên tiếng. Dường như sau chuyện hôm trước cô lại cứng rắn hơn vì cô biết cô không thể chỉ dựa vào người khác

Cả ba người kia bất ngờ nhìn cô không ngờ một đứa ít nói lầm lầm lì lì hôm nay lại lên tiếng đáp trả

Mộ Ý Thư cả hai mắt điều phát sáng nhìn cô cuối cùng bảo bối của cô cũng biết phản bát người khác rồi ôi trời có nên mở tiệc ăn mừng luôn không đây



“ Chuyện lấy cắp học bổng của tôi tôi không truy cứu thì chị tốt nhất đừng động vào tôi ” Lâm Ngọc Diệp nói xong liền kéo tay Ý Thư đi Mộ Ý Thư được nước còn quay đầu lại thè lưỡi chọc quê hai người kia

Để lại Lâm Như và Vương Hân đầy tức tối ở đó nhìn

Lâm Như ánh mắt hiện lên đầy tia thâm độc nhìn Ngọc Diệp cô nhất định sẽ trả lại Ngọc Diệp những gì cô gây ra cho cô ta nhục nhã này nuốt không trôi

Ngọc Diệp vừa rời khỏi thì Mộ Ý Thư đã ríu rít khên ngợi

“ Tiểu bảo bối cậu ngầu quá ”

“ Tiểu bảo bối tớ cảm động chết mất rồi ”

“ Tiểu bảo bối có phải bữa nay cậu uống nhằm thuốc không ”

Mộ Ý Thư ríu rít đến khi vào nhà hàng vẫn còn ríu rít không ngừng

Cả hai vừa ngồi xuống thì đập vào mắt cô là Tần Gia Hào và Ngô Tuyết Vân đang ngồi ở phía đối diện liền sa sầm mặt. Hai người họ đi hẹn hò sao? Đột nhiên cô mỉm cười rồi nghĩ hẹn hò thì sao cô cũng không có quyền ghen

Cô chỉ biết cúi mặt, giả vờ không quan tâm cho lắm rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh thản nhiên không để ý nhưng thật ra trong lòng rất khó chịu, dù sao cũng không phải chuyện của cô. Anh cũng đâu có yêu cô

Mộ Ý Thư không để ý nên không biết vẫn nói chuyện rất bình thường không thèm để ý. Đột nhiên nhớ ra gì đó liền nói

“ Học Trưởng dạo này còn liên lạc với cậu không? ”

“ Không chẳng phải anh ấy đi du học rồi sao? ” Ngọc Diệp không hiểu vì sao Ý Thư lại nhắc đến anh ấy làm gì cô và anh ấy đã lâu không liên lạc rồi



“ Cậu thật sự không biết gì sao? Anh ấy lúc còn ở trường rất thích cậu đấy nếu bây giờ anh ấy biết cậu có chồng rồi chắc buồn lắm ” Mộ Ý Thư tỏ vẽ tiếc nuối học trưởng tốt thế mà Ngọc Diệp lại chẳng thèm để ý đến anh thật tội nghiệp

“ Cậu đừng nói linh tinh lo ăn đi còn về ” Ngọc Diệp gấo cả con tôm được cô lột sẵn cho Mộ Ý Thư bảo cô ăn đi, lúc trước dù có chuyện gì Ý Thư luôn là người đứng ra bảo vệ cô dù đúng dừ sai Ý Thư vẫn bên cô

Ý Thư rất tốt lại rất hồn nhiên, cô chỉ mong sau này Ý Thư gặp được một người thật lòng yêu cô ấy cho cô ấy hạnh phúc một lòng một dạ với Ý Thư

Tần Gia Hào vừa nghe đã thấy khó chịu từ lúc cô bước vào anh đã để ý thấy rồi chỉ là không thích bên không nhìn lấy thôi. Không ngờ cô lại được nhiều người thích đến vậy càng nghĩ càng thấy khó chịu

Ngô Tuyết Vân để ý thấy Ngọc Diệp liền làm ra vẻ thân thiết với anh, thật ra người cô ta thích là Dư Nhất Minh nên mới nhờ Tần Gia Hào làm mai mà Dư Nhất Minh lại cứng nhắc không chịu là không chịu

“ Gia Hào anh lột tôm giúp em với ” Ngô Tuyết Vân ra sức nũng nịu với Gia Hào

“ Được anh lột cho em ” Gia Hào cũng rất dịu dàng lột tôm cho cô ta, giá như anh cũng dịu dàng với cô như vậy thì tốt biết mấy chắc lúc cô sẽ cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời mất

Ngọc Diệp dù thấy cũng chẳng thèm để tâm cố gắng ăn thật nhanh rồi ra về

Mộ Ý Thư cùng Ngọc Diệp tản bộ một lúc trên đường về thấy sắc mặt Ngọc Diệp không tốt liền lo lắng

“ Tiểu bảo bối cậu không khỏe sao? ”

“ Tớ không sao chúng ta mau đi về thôi ngày mai còn đến trường đấy ” Ngọc Diệp cố gắng bình tĩnh nở ra một nụ cười đầy sự chua chát nói với Ý Thư

Ngọc Diệp về đến nhà biết anh vẫn chưa về nên cũng hơi buồn. Mà nghĩ lại bọn họ đang hẹn hò làm sao mà về được cơ chứ, biết đâu giờ này bọn họ đang hạnh phúc bên nhau chỉ có cô là ảo tưởng tình cảm của mình thôi

Cô ngồi một mình thẫn thờ nhìn những bức tranh mà Từ Hàn Vũ đã tặng cô, chẳng hiểu sao bức tranh này lại khiến cô để tâm nhiều đến vậy, người con gái ấy trải qua biết bao nhiêu tổn thương nên mới có thể mạnh mẽ chống chọi mọi thứ như thế. Liệu cô có mạnh mẽ được như vậy không? Liệu cô có thể chống chọi lại mọi đau khổ không?
— QUẢNG CÁO —