Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 11



Địa điểm được chọn để đua xe là ở quốc lộ A thị, nơi đó cũng là A thị cứ điểm chuyên dùng đua xe.

Lưu Khải Quân hiển nhiên là tay già đời ở nơi này, theo tin tức truyền ra nàng tái đua xe, không bao lâu sau lập tức một đám đệ tử con cái nhà giàu cũng tới nơi, tựa hồ đối với kỹ thuật đua xe của Lưu Khải Quân rất sùng bái.

Lưu Khải Quân hiển nhiên cũng cố ý hướng Lâm Sanh khoe khoang 1 chút, xem đi, ta ở nơi này địa vị chính là cao cao tại thượng a, ngươi còn muốn cùng ta so tài đua xe sao?

Đối với hài tử lông ngắn tâm tính khoe khoang này Lâm Sanh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, đua xe…kỳ thật đối với nàng cũng không xa lạ.

Chính là, nàng đã thật lâu rồi không có chơi.

Nơi này, cũng từng là địa phương nàng thích nhất phát tiết, tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt luôn làm người ta say mê.

Bởi vì quan hệ gia đình, nàng một lần cũng từng mê mang quá, sau lại liền mê thượng đua xe, chính là cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt được.

“Lâm Sanh, ngươi thật sự cùng với nàng so tài?”. Mộ Lưu Yên nhìn đám người bốn phía ồn ào nhốn nháo lớn tiếng, những người đó nhìn các nàng với ánh mắt trào phúng, tựa hồ cười nhạo các nàng thật không biết lượng sức.

“Mộ tổng, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta là có thể đi sao?”. Lâm Sanh không có e ngại chút nào, ngược lại cảm thấy máu tươi đang bị đè nén lại sôi trào, trước đây nàng rất thích không khí loại này, mà hiện tại chỉ còn hoài niệm.

Mộ Lưu Yên cảm thấy nàng sắp điên rồi, rõ ràng chính mình đi ăn một bữa cơn, đi tắm spa, ca hát một chút, như thế nào lại biến thành như bây giờ?

Chẳng lẽ thật sự là tự làm bậy không thể sống?

Mộ Lưu Yên nghĩ đến 1 đám người đã từng chia tay, tuy là cũng có dây dưa nàng, nhưng không có giống như bây giờ.

Hiện giờ, Mộ tổng không thể không nghĩ đến hành vi trước đây của nàng, có lẽ hành động của Lưu Khải Quân coi như không đến nỗi, đổi lại một kẻ cố chấp khác, hôm nay có khi không phải là đua xe mà là muốn lấy mạng nàng.

“Lâm Sanh, ngươi muốn dùng loại xe gì cùng ta so tài? Hay là muốn chọn lấy 1 chiếc ở đây?”. Lưu Khải Quân chỉ chỉ xe thể thao phía sau, “Các bằng hữu nể tình cũng nguyện ý cho ngươi mượn, muốn hay không chọn 1 chiếc?”.

“Không cần, nàng lái xe của ta”. Mộ Lưu Yên dứt khoát nói, ai biết bọn họ có gian lận hay không? Phòng nhân chi tâm không thể vô, huống chi trận đấu này đáng nói thế nào.

Lưu Khải Quân nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Dù sao, trận đấu này nàng chắc chắn đã định sẽ thắng.

“Một khi đã như vậy, tuyển người cùng ngồi xe ngươi đi”. Lưu Khải Quân chỉ chỉ vào cô gái cách đó không xa giọng nhỏ rất ái muội. “Trận đấu chúng ta đều sẽ đem theo người, nếu thắng, có lẽ nàng còn có thể cùng ngươi a”. Trong ý nói lại thêm 1 tầng ái muội “Cho nên thời điểm chọn cần phải chọn người xinh đẹp!”.

“Nga, phải không?”. Lâm Sanh biết đua xe đem theo người kỳ thật so với 1 mình càng khó khăn, 1 người sảy ra chuyện thì chỉ 1 mình, nhưng 2 người tâm lý lại thêm áp lực. “Ta nghĩ không cần, lão bà của ta đương nhiên sẽ ngồi cùng xe với ta”. Lâm Sanh cười cười, sau đó quay đầu nhéo 2 má Lưu Yên, “Ngươi nói đúng không, lão bà?”.

Mộ Lưu Yên xem như hiểu được cái gọi là “đâm lao phải theo lao”, bất quá chuyện này người nàng cũng thẳng lên, nàng cũng sẽ không trốn tránh làm cho Lâm Sanh 1 mình đi mạo hiểm, cho nên gật gật đầu: “Ta sẽ ngồi cùng nàng”. Lại xinh đẹp hướng Lưu Khải Quân cười quyến rũ nói “Ta nghĩ tiểu muội kia thích hợp với ngươi hơn”.

Mặt Lưu Khải Quân cứng đờ, sau đó hừ khẽ một tiếng: “Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu”.

Lâm Sanh nhìn Mộ Lưu Yên đang cười, lại cảm thán, cái này mới chính là hồ ly tinh chân thật a!

Có lẽ chính là như vậy Mộ Lưu Yên mới có thể mê hoặc những người này.

Đáng tiếc đối với mình, ai, thôi không nói.

Lưu Khải Quân chọn xe chính là Ferrari ENZO 2004 dòng Coupe 6.0 màu đen, hiện tại đã dừng sản xuất, bất quá bề ngoài xe cũng rất tốt.

Thật lòng nói, có chiếc xe này ai không biết giá trị chính xác thì cũng tự biết giá trị không nhỏ.

Hoàn mỹ chói mắt, góc cạnh xuất thần, đen tuyền giống như bóng đêm rất mê người.

Mộ Lưu Yên làm tổng tài một công ty, tuổi lại không lớn, tự nhiên bản thân cũng là xe thể thao.

Lamborghini Aventador 2011 màu da cam, danh xưng “trâu đực phẫn nộ”.

Lâm Sanh không thể không cảm thán ánh mắt Mộ tổng độc đáo, xe này thật không giống loại nữ nhân thường lái.

Hình dạng xe như mũi tên, nhìn thoáng qua lại có điểm giống 2 mắt trâu đực Tây Ban Nha, màu da cam toát ra thực huyễn, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Tương đối mà nói, xe Mộ Lưu Yên là rất tốt, đáng tiếc xe Lưu Khải Quân chính là đã qua cải tạo, giống như dân đua xe thực thụ, cơ hồ đều đã đem xe độ lên nâng cao công xuất, cho nên tương đối mà nói, tuy là xe 2 người tính năng không sai biệt lắm, nhưng Lưu Khải Quân xe lại sâu thêm một bậc.

“Mộ tổng, thỉnh mang dây an toàn vào”. Lâm Sanh điều chỉnh lại ghế ngồi, cùng kính chiếu hậu và linh tinh, sau đó liền nhìn đến Mộ Lưu Yên giống như 1 người xa lạ, thờ ơ nói với nàng.

Lâm Sanh cau mày, cúi người tới gần Mộ Lưu Yên, sau đó tháo xuống kính mắt, đưa cho nàng. “Cầm”. Thân thủ giúp Mộ Lưu Yên ánh mắt đang phức tạp đeo dây an toàn. “Mộ tổng, hiện tại ngươi có thể cởi kính râm, không ai nhìn thấy đâu”.

Trong túi quần lấy ra một cây kim băng, sau đó đem mấy sợi tóc đang rơi xuống phía mắt trái cài lên. Lộ ra hai tròng mắt màu xanh lam.

Giờ khắc này Lâm Sanh thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.

Mộ Lưu Yên vốn tưởng rằng Lâm Sanh sẽ nơm nớp lo sợ, dù sao loại xe này giá tiền có thể làm cho Lâm Sanh an nhàn cả một đời.

Chính là nàng 1 chút cũng không e ngại, ngược lại lộ ra một loại cảm giác làm người ta ngưỡng mộ, giống như trận đấu này đối với nàng chẳng qua chỉ là trò chơi nhàm chán.

Cặp mắt màu xanh lam kia, gợi lên trí nhớ đã muốn quên đi của Mộ tổng tài.

Tựa hồ, tại ngày kia, chính mình thật sự cường hôn nàng.

Không biết vì cái gì, trong phút chốc nàng hốt hoảng, bất quá nhanh chóng đè ép xuống.

Mộ Lưu Yên cầm kính đen của Lâm Sanh, sau đó lại tháo xuống kính râm của nàng, nhìn thấy bản thân Lâm Sanh lại không có đeo dây an toàn. “Ngươi tại sao lại không cài?”. Tựa hồ theo giọng nói cũng có điểm quan tâm.

“Không cần”. Có cài dây an toàn hay không, nói chung có điểm trói buộc, động tác có chút không tiện, huống hồ nàng đua xe cho tới bây giờ không hề mang, có lẽ khi đó nàng đã sớm chấp nhận bất cứ giá nào.

“Làm sao có thể không cần được!”. Mộ Lưu Yên tức giận hướng phía Lâm Sanh lớn tiến quát: “Cài dây an toàn vào, nếu không, cũng đừng có cái gì so tài, ta không hy vọng đến nhà xác nhìn ngươi”. Lâm Sanh chẳng hề để ý làm cho Mộ yêu tinh tức giận, nàng như thế nào có thể thờ ơ như vậy, giống như sinh tử đối với nàng không hề quan trọng, như vậy, thật sự rất không có trách nhiệm!.

Lâm Sanh sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi, trong tâm không cam lòng làm chuyện không muốn, nhưng vẫn cài dây oan toàn.

A, không đúng nha, ta vì cái gì phải nghe lời của nàng?

Kịp thời phản ứng Tiểu Lâm tử ở khóe miệng lầm bầm, sau đó rõ ràng quay đầu nhìn sang Mộ Lưu Yên, khủy tay trái gác lên cửa xe, ngón tay để ở huyệt thái dương, hừ nhẹ một tiếng.

Không biết vì cái gì, trong lòng liền ấm áp.

Trừ bỏ bà nội, không ai sẽ quan tâm như vậy quở trách nàng.

Nhớ tới bà nội, Lâm Sanh có chút xuất thần.

Bà Nội là người thân nhất của nàng, cuối cùng vẫn bỏ nàng đi rồi, chỉ còn lưu lại mình nàng.

Ngoại trừ Bà nội thì có cha có mẹ cũng như không có,

“Lâm Sanh!”. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt của nàng, đem tiểu Lâm tử trong trí nhớ bừng tỉnh: “Ngươi không sao chứ? Sắc mặt ngươi không tốt lắm. Nếu không quên đi, chúng ta không đua xe với hắn”. Mộ Lưu Yên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sanh u buồn tinh thần sa sút như vậy, tự dưng cảm nhận được Lâm Sanh cũng là nhớ đến quá khứ.

Không tự chủ được nhớ đến lời Đại thư ký nói. “Lâm Sanh, kỳ thật là người tốt”.

“Ta không sao”. Lắc đầu, không tự nhiên vuốt vuốt tóc, “Phải bắt đầu rồi”. Hít sâu một hơi, tay trái cầm vô lăng, tay phải đặt lên cần số. “Mộ tổng, lát nữa phải ngồi vững vàng a!”.

Ánh mắt màu xanh lam tràn đầu vẻ tự tin mỉm cười.

Giờ khắc này, Mộ Lưu Yên dường như nghe thấy được cả tiếng tim đập như trống của mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha, mộ tổng bắt đầu đối lâm sanh có cảm giác ~.~
— QUẢNG CÁO —