Tổng Tài Lão Bà, Ta Lạnh!

Chương 34



    Chương 34
Nhìn Thần Tiêu bộ dáng tâm như tro tàn, Tả Lăng giận vì hèn nhát không tranh đấu, ngữ khí nghiêm trọng nói: "Cậu chẳng lẽ nghĩ như vậy cô linh linh qua cả đời?"
Thần Tiêu mặt lộ vẻ đau khổ, tay siết chặt chén trà, mạch máu trên mu bàn tay thượng lờ mờ có thể thấy được: "Không đâu, làm như vậy chỉ sợ ngay cả niệm tưởng cuối cùng cũng phải cắt đứt."
"Mình đi hỏi cô ta." Nói xong cầm lấy khuê mật di động đánh qua người nọ dãy số, Thần Tiêu nghĩ muốn ngăn lại hành động của Tả Lăng, tựa hồ như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngầm đồng ý Tả Lăng động tác, đáy mắt lộ ra kinh hoảng cùng khẩn trương.
Có lẽ là bởi vì bản thân nhận được hạnh phúc, nàng nhìn không được khuê mật từng đêm từng đêm trằn trọc, trong tay nắm ảnh chụp người nọ rơi lệ...
Chỉ chốc lát sau, Tả Lăng sắc mặt khó coi, Tống Nhã Văn thế nhưng từ chối không tiếp. Nhìn Thần Tiêu đờ đẫn bộ dáng, đổi điện thoại di động của mình đánh tiếp.
"Xin chào, tôi là Tống Nhã Văn. Xin hỏi ngài là?" Tay trái không ngừng gõ kích bàn phím, tay phải cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, trong lòng tư vị khó phân biệt.
Nghĩ điện thoại vừa rồi, trong lòng hối hận nhất thời xúc động từ chối không tiếp, hiện tại tâm ngược lại nhéo nửa vời.
"Tôi là Tả Lăng." Tống Nhã Văn trừng mắt to, không dám tin nhìn di động trong tay.
Nàng đã xảy ra chuyện?! Lúc trước đã không đồng ý nàng đi làm cái gì hình cảnh, Tống Nhã Văn trong đầu biểu thị ra đủ loại hình ảnh không tốt.
Tống Nhã Văn hoang mang lo sợ, thanh âm run rẩy không ra hình dáng, ẩn ẩn mang theo khóc nức nở: "Tả Lăng, Tiêu... Tiêu Tiêu làm sao vậy, nàng hiện tại... Ở... Ở bệnh viện nào... Tôi lập tức trở lại... Trở lại..." Cuối cùng thậm chí khóc đi ra.
Tả Lăng nghe theo điện thoại bên kia truyền đến nức nở, thi thoảng xen lẫn tiếng ghế đụng chạm va vấp. Nhướn mày nhìn Thần Tiêu, bên môi hiếm thấy gợi lên một mạt cười xấu xa.
Tả Lăng lấy tay bưng di động: "Muốn cùng nàng trò chuyện hay không?"
Trong lòng hiện ra vui mừng chợt lóe, nàng vẫn là để ý bản thân. Thần Tiêu cảm thấy được không có chuyện nào có thể càng làm cho nàng vui vẻ hơn chuyện này.
Dưới sự cổ vũ của bạn tốt đón điện thoại, nghe từ điện thoại truyền đến nghẹn ngào thanh âm.
Thần Tiêu bật dậy đứng lên, đi đến một bên thật cẩn thận mở miệng: "Nhã Văn."
"Tiêu Tiêu, cậu hiện tại thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?" Nghe giọng nữ quen thuộc nhất, Tống Nhã Văn tiếng nói khàn khàn lợi hại.
"Mình không sao." Thần Tiêu nghĩ đến nguyên nhân phó bộ dáng hiện tại này của Tống Nhã Văn: "Từ mấy năm trước mình đã chuyển làm văn thư, mình không sao, cậu không cần lo lắng..."
Tống Nhã Văn vẻ mặt lạnh như băng thẳng tắp nhìn chằm chằm di động, tựa hồ nàng xem không phải di động, mà là Thần Tiêu bản nhân!
Chịu đựng phẫn nộ bị trêu đùa trong lòng, cố gắng khống chế thanh âm vững vàng: "Thần Tiêu." Nói còn chưa nói xong, sợ chính mình áp không được lửa giận trong lòng nói ra lời nói không tốt, dứt khoát đem di động ném ra ngoài, nhìn di động chia năm xẻ bảy, cười lạnh.
Năm đó, nàng buông tha cho đoạn cảm tình này, nàng không phải không oán, không hận. Chính là oán quá hận qua đi chỉ còn lại nản lòng thoái chí.
Nàng biết mình không bỏ xuống được, chẳng sợ Thần Tiêu đã vì nam nhân kia sinh hạ đứa nhỏ, nàng vẫn là không bỏ xuống được.
Mấy năm qua, cố ý không hề đi hỏi thăm tin tức của nàng, chỉ sợ nghe được nàng bây giờ là mỹ mãn hạnh phúc như thế nào như thế nào.
Tống Nhã Văn không có tâm tư lại đi công tác, trên mặt tràn ngập cười chua sót ly khai công ty.
... Phân cách tuyến...
Bên này, Tả Lăng cũng không nghĩ tới Tống Nhã Văn sẽ đột nhiên treo Thần Tiêu điện thoại, cẩn thận nhìn chằm chằm khuê mật, sợ nàng ra vấn đề.
Thần Tiêu trầm mặc đứng ở bên cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Tả Lăng cắn môi rối rắm nhìn về phía Thần Tiêu đã hướng mặt ra cửa sổ hai giờ, nhụt chí lấy tay chống cằm: "Bằng không, để Gia Gia kêu tới giúp cậu, hắn mở một nhà công ty, Tống Nhã Văn đi làm ngay tại công ty kia. Hắn hẳn là có biện pháp làm cho Tống Nhã Văn về nước, chờ cô ấy trở lại sau, hai người các cậu lại mặt đối mặt nói chuyện..."
Tả Lăng nói nửa ngày, chỉ nhìn đến Thần Tiêu đứng tại kia trầm mặc, như tượng điêu khắc.
Không nói lời nào coi như chấp nhận, từ trong tay khuê mật lấy qua di động...
Tô Túc đang ở văn phòng ngẩn người, bị tiếng chuông chuyên thuộc Tả Lăng đột nhiên vang lên hoảng sợ, có chút chột dạ đón điện thoại.
"Gia Gia, đến Hương Trà Hiên đường ***, em ở phòng 202."
Tuy rằng không rõ Tả Lăng sao lại gọi hắn đi quán trà, Tô Túc vẫn là gật đầu đáp ứng "Anh lập tức đi."
Từ trên xe taxi xuống dưới, Tô Túc đứng ở phía trước quán trà cẩn thận đánh giá, phát hiện này quán trà bất đồng với quán trà trước kia đi qua, là kiến trúc Minh Thanh, từ bên ngoài nhìn vào lộ ra một hơi thở cổ xưa.
Từ bên ngoài nhìn lại, kiến trúc đập vào mắt, đều có chứa một hơi thở cũ kỹ, Từ nước sơn hồng trước cửa lớn, đèn lồng đỏ cao cao, còn có ba chữ to cổ xưa "Hương Trà Hiên"
Cổ xưa, không có nghĩa là nhớ chuyện xưa, cổ xưa cũng không hẳn là cái mình gì yêu quý, hoàn toàn tương phản, thứ đồ cổ xưa thật dễ dàng lưu giữ thành đồ cổ, đều khiến người hiềm khích.
Nhưng nếu đem cổ xưa đó bới móc ra mà nói, làm sao không phải một loại buôn bán đâu, Hương Trà Hiên tràn ngập hơi thở cổ điển, trước cửa đỗ đầy xe, xem ra nhà quán trà này không đơn giản a.
Tô Túc vừa đánh giá phong cách kiến trúc vừa đi vào bên trong.
Trước cửa có một hàng dài đèn lồng màu đỏ, giống như trạch viện thời cổ đại, rất náo nhiệt cũng rất mạnh mẽ, cấp Tô Túc cảm giác liền giống một quả táo lớn màu đỏ dán ở trên cửa.
Thật có ý tứ!
Đẩy ra cửa lớn đeo theo đèn lồng màu đỏ nặng nề giản dị, là có thể thấy ngay ở cửa chính 1 cái bàn dài thẳng, trên bày đủ các loại trà bánh, mỗi một loại trà bánh đều đặt trong đồ sứ tinh sảo, giữa có màu trắng, dưới đáy có hoa văn, phòng lớn còn phụ trợ làm tôn lên màu sắc cổ xưa.
Tại lối vào cửa chính, có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở cái bàn trà bằng gốc cây, đưa cho mỗi vị khách vào một cốc trà xanh, rất có dáng nữ tử Giang Nam thanh tú cùng quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều có vẻ tao nhã.
Màu hoa lan cùng màu rám nắng là nhan sắc chính yếu của Hương Trà Hiên, nhìn ra được lão bản quán trà bỏ ra nhiều công sức trang hoàng, người ở hoàn cảnh này, ngửi trà hương, cho dù không uống trà, cũng có thể ngửi được hơi thở đặc thù của cổ đại.
Tô Túc nghỉ chân sau khi vào cửa, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác tĩnh mịch, lẳng lặng, tựa như cô nương mặc sườn xám ở triển lãm trà, lay động vừa phải, trong suốt thấy đáy
Trong hành lang có chừng bảy tám người phục vụ, cũng mặc sườn xám theo phong cách đời Thanh, thấy Tô Túc tiến vào, một cô gái như là trưởng kíp đi tới, tiếp đón Tô Túc: " Tiên sinh, xin hỏi có mấy người? ngồi ghế ở ngoài hay là ngồi trong hành lang?"
Tô Túc đánh giá một chút, trong hành lang người không ít, phần lớn đều là trung niên, 3, 5 người một bàn, một tách trè xanh, một đĩa điểm tâm, nhẹ giọng trò chuyện phiếm...
"Mang tôi đi phòng 202, cám ơn." Hào hoa phong nhã Tô Túc đặc biệt dễ dàng làm cho người ta một loại hảo cảm, hơn nữa bề ngoài anh tuấn tứ chi thon dài. Dẫn đến vài vị trung niên đang ở uống trà nhìn nhiều mấy lần.
Bây giờ người trẻ tuổi có thể đến quán trà uống trà không nhiều lắm!
Cô gái nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết: "Tiên sinh, mời."
Tô Túc đi theo cô gái lên lầu, đi đến phòng 202 dừng lại, cô gái đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Là Tả Lăng mở cửa, hướng cô gái gật gật đầu, mới để cho Tô Túc tiến vào.
Vào cửa sau, Tả Lăng chỉa chỉa Thần Tiêu ý bảo Tô Túc đi qua, Tô Túc vẻ mặt nghi hoặc bước đến bên cạnh Thần Tiêu, nghiêng đầu nhìn đến đối phương hồng hồng hai mắt, ngốc ra.
Đây là bị tức phụ hắn khi dễ?
Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tức phụ nhà mình ở một bên uống trà: "Thần Tiêu, Lăng Lăng nàng không phải cố ý, nếu quả thật nàng làm sai cái gì, cô đừng để trong lòng."
Nghe Tô Túc nói chuyện lạc đề, Tả Lăng không có chút nào không hài lòng.
Nam nhân chung quy vẫn là người tâm phúc của nữ nhân, mặc kệ là loại nữ nhân nào, có nam nhân mình yêu ở bên cạnh đều có thể cho các nàng thêm một phần dựa dẫm, hiện tại Tả đại tổng tài đã biết rõ tư vị trong đó.
Tả Lăng nhìn Tô Túc bảo hộ mình, đột nhiên yên lòng.
Có hắn ở, tựa hồ nàng chỉ cần ở một bên nhìn kết quả là đủ.
"Cô nói cái gì? Cô cùng Nhã Văn quan hệ thế nhưng thế nhưng..." Tô Túc một bộ kinh hách.
Không dám tin đánh giá Thần Tiêu qua lại, nữ nhân hiền thê lương mẫu như vậy, sao lại sẽ thích nữ nhân, còn là người Nhã Văn từng yêu?
Trách không được, hắn đùa Nhã Văn cùng Diệp Trường Thanh, hai người sắc mặt sẽ cổ quái như vậy...
Thiên hạ đây là thật sự muốn đại đồng sao?
Không đúng, Tô Túc không bình tĩnh lạnh lùng nói: "Vậy mấy ngày nay cô sao có thể cùng Lăng Lăng cùng nhau ngủ." Đó là vợ ta a!!!
Thần Tiêu bị Tô Túc lộng hồ đồ, mê mang hỏi: "Làm sao? Có cái gì quan hệ sao?"
Tô Túc đều nhanh lệ chảy ròng ròng, sớm biết Thần Tiêu thích nữ nhân, hắn làm sao dám để cho Tả Lăng dê nhập hang hổ, vạn nhất... Vạn nhất bị nàng ảnh hưởng......
Miên man suy nghĩ Tô Túc, hoàn toàn đã quên hỏi Thần Tiêu làm sao mà biết chuyện Tống Nhã Văn ở dưới tay hắn công tác, một lòng nghĩ muốn cho Tả Lăng cách Thần Tiêu xa một chút.
Nhìn Tô Túc sắc mặt đổi tới đổi lui, Thần Tiêu nháy mắt hiểu được, ảm đạm nói: "Nếu cậu khinh thường đoạn cảm tình này, cũng không làm phiền cậu."
Nghe vậy, Tả Lăng sắc mặt đột biến, bước nhanh đi đến bên cạnh Tô Túc, chọc cánh tay hắn: "Gia Gia, anh liền giúp Tiêu Tiêu một chút đi!"
"Tôi không có ý khinh thường cô, tôi có thể giúp cô gọi Nhã Văn từ nước ngoài về, chuyện sau đó chỉ có thể nhìn chính cô. Bất quá, cô phải giúp tôi một việc."
Nghe tức phụ nhà mình ngữ khí mang theo khẩn cầu, Tô Túc bật người quyết định đem Tống Nhã Văn bán, chẳng qua, còn muốn vì mình ra sức thực hiện một ít phúc lợi mới phải.
Tô Túc cùng Thần Tiêu trộm đàm điều kiện, Thần Tiêu thi thoảng kỳ dị miết Tả Lăng liếc mắt một cái, sau đó gật đầu đáp ứng.
Bị bơ ở một bên Tả Lăng có chút không vui nhìn hai người trốn tránh chính mình, hơn nữa Thần Tiêu thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn mình, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Tô Túc cùng Thần Tiêu đạt thành hiệp nghị, Tô Túc lập tức liền bấm di động Tống Nhã Văn, dùng lấy cớ đem Tống Nhã Văn điều trở về.
Hướng tới Thần Tiêu vẻ mặt không yên làm thủ thế OK.
Thần Tiêu cảm kích nhìn thoáng qua Tô Túc, đối Tả Lăng nói: "Mình đi trước nhà trẻ đón đứa nhỏ, Lăng Lăng cậu ở lại trong quán trà ngồi một chút, còn có rất nhiều phương pháp pha trà cậu còn không biết đâu."
Nói xong, liền ly khai phòng.