Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 209: Cô Ta Thật Sự Mang Thai Rồi





Lâm Gia Nghi nhìn thấy Hứa Thanh Khê phẩy tay áo rời đi, trong mắt cô ta chứa đầy đắc ý.

Hứa Thanh Tuệ à, mới có cái này thôi mà cô đã không chịu nổi rồi à? Sau này tôi sẽ còn cho cô chịu nhiều hơn thế nữa!
Suy nghĩ trong lòng cô ta đầy nham hiểm và độc ác, nhưng trên mặt lại là vẻ lo lắng, nói với bà Kim Hồng.

"Dì Hồng à, nếu cứ dọn vào như vậy thì có ổn hay không ạ? Nếu như anh Nhật Đình không vui thì làm sao bây giờ?"
Bà Hồng nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của cô ta, an ủi nói: "Không sao đâu, nếu như nó dám đối xử không tốt với con, dì Hồng sẽ chỉnh đốn nó giúp con."
Lâm Gia Nghi nghe vậy, trên mặt tràn đầy vui mừng, càng kéo tay bà Hồng làm nũng không ngừng.

"Dì Hồng, dì đối xử với con thật tốt."
Ở trong phòng, Hứa Thanh Tuệ không hề nghe được cuộc đối thoại đó của hai người, nhưng trong lòng vẫn còn khá khó chịu như cũ.

Nhất là khi cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, trong phút chốc lại càng không muốn tiếp tục ở trong nhà nữa.

Nghĩ như vậy, cô liền hành động ngay.

Ngay cả cơm trưa cô cũng không ăn, đi thẳng tới công ty.

Không ngờ lại đúng lúc gặp được Quân Nhật Đình vừa mở cửa đi ra ngoài.

"Sao em lại tới đây?"
Anh trông thấy Hứa Thanh Khê thì nhíu mày hỏi cô.


Ánh mắt của Hứa Thanh Khê liếc nhìn xung quanh, nghĩ đến chuyện lúc ở trong nhà, mím môi nói: "Tới phòng làm việc đi rồi nói."
Quân Nhật Đình thấy thế, cái gì cũng chưa từng hỏi, lập tức đi theo cô.

Mọi người vô cùng hiếu kỳ về mối quan hệ của hai người, có người gan dạ đến nỗi đã tiến lên hỏi Lý Dương Châu.

"Giám đốc, Tổng thanh tra Tuệ có quan hệ gì với Tổng giám đốc vậy, nhìn thế nào thì cũng giống như bọn họ rất quen thuộc nhau?"
Cô ta vừa dứt lời, không ít người ở xung quanh đều dựng lỗ tai lên để hóng.

Lý Dương Châu quét mắt liếc bọn họ, sao bà lại không biết suy nghĩ của bọn họ, lạnh lùng nói: "Lẽ nào các cô các cậu không biết lúc trước Tổng thanh tra Tuệ là do Tổng giám đốc đích thân mời đến ư? Còn nữa, các cô các cậu có thời gian ở đây để hóng chuyện? Công việc của hôm nay đều đã được làm xong rồi à?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Thật đúng là bọn họ không biết Tổng thanh tra Tuệ là do Tổng giám đốc đích thân mời đến.

Một nhóm người hai mặt nhìn nhau, chợt nhìn đến sắc mặt không tốt của giám đốc, nhất thời đều thay đổi và lật đật tản đi tán loạn trong hoảng sợ, mỗi người đều quay về với công việc của bản thân.

Trong cùng thời gian đó, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Em không có cách nào ngăn cản bọn họ, lúc này Lâm Gia Nghi đã vào dọn vào phòng tân hôn, anh xem xem phải xử lý như thế nào đây?"
Cô trầm giọng hỏi, đôi mắt bình tĩnh nhìn Quân Nhật Đình.

Mà sắc mặt của Quân Nhật Đình cũng vô cùng u ám.

Có thể nói, anh căn bản không ngờ rằng mẹ mình sẽ làm ra loại chuyện có thể khiến cho người khác chê cười thế này.

"Anh biết rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này."
Mặt anh nghiêm lại trông có vẻ như rất tức giận, mặt không có chút biểu cảm gì, khiến người khác nhìn không thấu ý nghĩ trong lòng anh.

Hứa Thanh Khê thấy thế, cô cũng không rõ được trong lòng cô đang cảm thấy gì, có phần chua xót và khó chịu.

Đương nhiên Quân Nhật Đình cũng cảm nhận được sự thay đổi này trong cảm xúc của cô, cũng đoán được, sáng nay lúc mẹ qua đó, chỉ sợ là đã nói không ít lời vô lý.

"Oan ức cho em rồi."
Anh có chút đau lòng nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, ban đầu trong lòng vốn có chút khó chịu, bây giờ thì dễ chịu hơn nhiều.

Sau đó hai người cũng không nói gì đến chuyện trong nhà nữa, mà là hàn huyên vài câu về công ty, Hà Văn Tuấn đã nhắc nhở Quân Nhật Đình về cuộc hội nghị sắp bắt đầu của trụ sở chính ở bên kia.

Cùng với việc Quân Nhât Đình rời đi, Hứa Thanh Khê cũng trở lại văn phòng của Tổng thanh tra.

Cô nghĩ đến chuyện vào buổi sáng nay, cảm thấy cũng nên báo cho Hứa Hải Minh ở bên kia một tiếng.

Trong lúc cô đang lấy điện thoại di động ra, thì Hứa Hải Minh gọi điện thoại tới.

"Lâm Gia Nghi là tình huống gì vậy? Vì sao cô ta lại ở trong nhà của mày và Quân Nhật Đình hả?"
Sau khi điện thoại được kết nối, ông ta lập tức hỏi dồn dập.


Hứa Thanh Khê nhướng mày, có chút kinh ngạc khi ông ta đã biết chuyện này.

Chẳng qua là cô cũng suy nghĩ lại rất nhanh, cũng hiểu rõ chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Dù sao thì những chuyện này đều sẽ liên quan đến tương lai sau này của Hứa Thanh Tuệ.

Sao ông ta có thể không để ý tới chứ?
Vừa nghĩ thế này, cô nói một cách qua loa chuyện Lâm Gia Nghi mang thai.

"Như ông thấy đấy, bởi vì Hứa Thanh Tuệ mãi không mang thai, nên bây giờ bị người ta tận dụng chỗ trống này, mang thai một đứa trẻ."
Hứa Hải Minh nghe nói như thế, sắc mặt lập tức u ám.

"Chẳng lẽ Lâm Gia Nghi thật sự mang thai con của Quân Nhật Đình?"
Hứa Thanh Khê nhún vai: "Tôi cũng không biết."
Cô trả lời xong, dường như là cô nghĩ ra chuyện gì đó, tiếp tục nói: "Nếu như ông muốn biết, không bằng điều tra chút đi."
Hứa Hải Minh hừ lạnh: "Tất nhiên là tao phải đi điều tra rồi, nhưng trước đó, tốt nhất là mày nên ổn định với Quân Nhật Đình cho tao."
Hứa Thanh Khê mím môi, còn không đợi cô trả lời lại, Hứa Hải Minh bên kia lập tức cúp máy.

Cô nhìn vào chiếc điện thoại đã bị cúp ở trong tay, ấn đường nhăn chặt lại, trong lòng cực kỳ bực bội.

Đặc biệt là khi nghĩ tới việc sau khi tan làm phải sống chung với Lâm Gia Nghi dưới một mái nhà.

Cũng giống như ăn phải sầu riêng vậy, buồn nôn không thôi.

Tới gần giờ tan làm, cô thậm chí còn chưa nghĩ ra cách làm sao để có thể tách Lâm Gia Nghi ra, để cô ta không lắc lư ở trước mặt mình vào buổi tối hôm nay.

Đang nghĩ ngợi, di động ở bên cạnh lại vang lên lần thứ hai.

Cô quét mắt qua, là Quân Nhật Đình gọi tới, cô lập tức nhận điện thoại ngay.

"Làm sao vậy anh?"
Cô nhẹ giọng hỏi, rất nhanh sau đó đã nghe thấy âm thanh lành lạnh của Quân Nhật Đình.

"Công việc bận rộn đã xong hết chưa?"
"Xong rồi."
Hứa Thanh Khê trả lời, vừa chuẩn bị định hỏi anh có chuyện gì không, chợt nghe anh nói tiếp: "Em xuống lầu đi, anh đang đợi em ở giao lộ."
Dứt lời, Quân Nhật Đình lập tức cúp điện thoại.

Hứa Thanh Khê hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc này nọ rồi ra khỏi công ty.

Cô tìm thấy Quân Nhật Đình ở đầu phố, sau đó cô leo thẳng lên xe.

Sau khi Quân Nhật Đình đợi cô ngồi ổn định xong, liền khởi động xe rời đi.

Sau đó Hứa Thanh Khê phát hiện đường về nhà lúc này không phải là đường về nhà họ Quân, cô vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Tới nơi thì em sẽ biết."

Quân Nhật Đình quét mắt qua liếc cô một cái, trầm giọng trả lời.

Hứa Thanh Khê thấy anh thần bí như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cũng không biết qua bao lâu, cô bị Quân Nhật Đình gọi dậy.

"Sao lại tới bờ biển rồi?"
Cô nhìn nước biển màu xanh lam ở ngoài cửa sổ xe, ngạc nhiên hỏi.

"Anh có một ngôi biệt thự ở bên cạnh, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ở nơi này."
Quân Nhật Đình đáp, đồng thời cởi bỏ đai xe an toàn.

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, nhưng vẫn hiểu rõ ý tứ của anh.

Bà Hồng muốn Lâm Gia Nghi dọn vào ở, mượn cơ hội này để cho hai người bồi dưỡng tình cảm.

Chỉ sợ là làm sao bà ta cũng không ngờ rằng Quân Nhật Đình lại bọn thẳng ra ngoài.

Cô nghĩ tới điều đó, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Cùng lúc đó, trong phòng tân hôn của nhà họ Quân.

Sau khi từ lúc Lâm Gia Nghi bố trí đồ đạc ổn thỏa xong, thì lập tức bày ra dáng vẻ của một nữ chủ nhân, sai bảo người mấy giúp việc làm một bàn đồ ăn.

Cô ta định đợi Quân Nhật Đình quay về, sau đó sẽ bày ra một bộ mặt dịu dàng tốt đẹp của chính mình ở trước mặt anh.

Nhưng đợi đến lúc cô ta sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ xong thì trời cũng đã tối rồi, Quân Nhật Đình cũng chậm chạp chưa thấy trở về, còn kèm thêm cả Hứa Thanh Khê.

Khuôn mặt cô ta bình tĩnh ngồi ở phòng khách, nhưng không nhịn được bèn gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình.

Thế mà điện thoại cứ đổ chuông liên tục, nhưng không có ai bắt máy cả, lặp đi lặp lại vài lần, cô ta đã đoán ra được rằng Quân Nhật Đình đang cố ý trốn tránh cô ta.

Cô ta nghĩ như vậy, lập tức tức giận đến mức thiếu điều còn muốn đập điện thoại, nhưng cô ta nhìn thấy mấy người giúp việc ở xung quanh mình, vì không muốn bị bọn họ loan truyền đến tai của Quân Nhật Đình bất cứ điều gì không hay về mình, cô ta đành miễn cưỡng nhịn xuống, cuối cùng gọi điện thoại báo cho bà Hồng.

"Dì Hồng, đến bây giờ anh Nhật Đình vẫn chưa trở về, có phải là do anh ấy không muốn nhìn thấy con hay không? Hay là vẫn nên để con dọn về lại đi."
Cô ta lại giở mánh cũ lần nữa, lấy lui làm tiến, khiến cho bà Hồng ra mặt vì cô ta.

"Gia Nghi, con đừng khóc, cẩn thận đứa trẻ trong bụng, còn về phần anh Nhật Đình của con, cứ để cho dì Hồng lo, dì đảm bảo với con là tối nay nó sẽ ngoan ngoãn trở về..