Cố Niệm đưa tay lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách, đem tầm mắt hướng tới đầu S.
Đi vào là người đàn ông có dáng người cao ngất, khí chất lạnh lùng cùng với kiêu ngạo, toàn thân là âu phục Hermes, ngũ quan như được điêu khắc, tinh tế mà hoàn mỹ.
Bên cạnh anh là nữ minh tinh điện ảnh Hạ Vãn Vãn.
Trong nháy mắt, đồng tử của Cố Niệm co rút nhanh, tâm cũng nhấc lên theo.
Giang Diệc Sâm, anh như thế nào lại đến?
Hơn nữa, còn cùng Hạ Vãn Vãn tới.
Hóa ra Hạ Vãn Vãn gọi điện cho anh cũng vì chuyện này.
Cố Niệm hối hận vì sao trong lúc đó lại không hỏi một câu, như vậy hiện tại cũng sẽ không kích động mà xấu hổ.
Không kịp nghĩ nhiều, Cố Niệm nhanh chóng cúi đầu, hướng về phía ngược lại đi qua.
Cô không thể để cho Giang Diệc Sâm nhìn thấy mình, bằng không Giang Diệc Sâm sẽ nghĩ là cô cố tình theo dõi anh, như vậy sẽ không có lý do để giải thích.
Nhân viên F bưng đồ uống lui tới, bỗng nhiên có người giữ chặt cô: "Cẩn thận".
Không đợi Cố Niệm phản ứng lại, phía sau có cái gì đó đánh tới: "Bịch" một tiếng đụng vào sau lưng của cô.
Một ly nước trái cây ướp lạnh cứ như vậy mà ở trên người cô.
Cảm giác lạnh buốt ngay tức khắc xâm lấn vào cơ thể.
Cố Niệm sụp đỗ hít một hơi, nghĩ thầm càng hoảng loạn càng gặp chuyện không may.
Nhân viên F nhất thời sợ hãi, cô ban nãy bị phân tâm, bởi vì đám người bên trong rất đẹp trai, không chú ý liền đụng vào người phía trước.
"Thực xin lỗi.. thực xin lỗi".
Cô vội vàng xin lỗi, nắm tay Cố Niệm là muốn đưa khăn tay cho cô.
Cố Niệm hiện tại trong lòng bối rối, náo loạn như vậy vừa rồi Giang Diệc Sâm nếu như chú ý đến..
Vừa nghĩ đếnaaa phương thức này, cô đột nhiên bỏ tay nhân viên F ra, đẩy đám người sang hai bên hướng ra bên ngoài chạy đi.
Cô bất chấp phía sau một trận bàn luận sôi nổi, hiện tại thầm nghĩ tìm một chỗ trốn đi không xuất hiện mới tốt.
Chỉ là một bước, trong đám người không biết làm sao lại có một chân chìa ra, Cố Niệm không chú ý, lập tức bị vấp té trên mặt đất, khủy tay hung hăng va chạm với đá cẩm thạch ở trê n sàn, đau đến nỗi nước mắt cô rơi ra.
Không biết là ai rất nhanh mà nói nói lớn tiếng một câu, thanh âm mang theo trào phúng và vui sướng khi thấy người gặp nạn: "Mau nhìn, cô ấy mang chiếc váy F giống y hệt với Hạ Vãn Vãn".
"Cô ấy là ai, trông giống như cô ấy đang mặc hàng nhái, quá nhục nhã!".
Một trận tiếng cười nhạo xung quanh, đến khi tinh thần Cố Niệm hoảng sợ, có một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cô không sao chứ?"
Giữa hoảng loạn, Cố Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Hạ Vãn Vãn kia gương mặt tinh xảo mang theo biểu cảm quan tâm.
Trên người cô đúng là bộ váy F màu trắng, quả thực cùng với bộ trên người Cố Niệm là cùng một kiểu dáng. Đều nói đụng hàng không thể không xấu hổ, hiện tại Cố Niệm té ngã trên mặt đất, phía sau lưng lại bị vấy nước hoa quả, ai xấu hổ liếc mắt một cái liền biết.
Thời điểm Hạ Vãn Vãn nhìn thấy rõ khuôn mặt của Cố Niệm, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó tầm mắt chuyển tởi người đàn ông bên cạnh.
Giang Diệc Sâm khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn vẻ mặt chật vật của người trước mắt.
Ánh mắt sâu xa của anh khó chịu, nặng nề giống như là dãy ngân hàng mênh mông bát ngát, chính là cặp mắt dừng lại ở trên gương mặt của cô.
Nơi này không ai biết Giang Diệc Sâm cùng với Cố Niệm có quan hệ, ngay cả Hạ Vãn Vãn cũng không biết, cô chỉ biết là Giang Diệc Sâm đã kết hôn, dạng người gì cô cũng chưa thấy qua, nhưng mà khuôn mặt của Cố Niệm dù sao vẫn cảm thấy quen thuộc.
Vẻ mặt Cố Niệm nhất thời đỏ bừng, cô cảm thấy ánh mắt của mọi người hiện tại đều tụ họp về ở trên người của anh, cho nên vành mắt anh cũng thuận tiện đỏ lên.
Giang Diệc Sâm ngay lập tức ngồi xổm xuống, đôi lông mày có hơi nhăn lại, xem ra người ở bên ngoài tựa hồ là quan tâm, thế nhưng trong mắt không có một chút độ ấm.